Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUÂN BẤT ĐỘ NGÃ

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:57:57
1
Ta sinh ra trong dòng họ nhà Vương Lạc Gia.
Từ khi ta hiểu chuyện, mẫu thân đã nói rằng chỉ cần là người sinh ra trong họ Vương Lạc Gia, cho dù là nam hay nữ đều không được quyền tự quyết định hôn nhân đại sự của mình.
Là con cái của gia tộc Vương Lạc Gia, từ khi sinh ra họ đã là tài nguyên sống cho sự phát triển của gia tộc, là sợi dây liên kết chằng chịt giữa các gia tộc lớn và hoàng thân quốc thích.
Tự do quyết định hôn nhân của mình và phú quý viên mãn giống như cá và tay gấu, không thể có cả hai.
Và những nữ nhân xuất sắc nhất của Vương gia chắc chắn phải làm gương cho thiên hạ.
Nam tử Vương gia cũng không thể tự quyết định hôn nhân, họ phải cưới nữ nhi của các gia tộc lớn để duy trì sự hưng thịnh của gia tộc mình.
Khi tỷ tỷ ta tròn mười bảy tuổi đã trở thành Hoàng hậu của Hoàng đế.
Sức khỏe của Hoàng đế rất yếu ớt, lại không có con cái nên đã lập đệ đệ mình là Lý Huân Diệp làm Hoàng Thái đệ.
Và người được chọn làm chính phi của ngài ấy, không nghi ngờ gì, chuyện này đã rơi lên trên đầu ta.
Lý Huân Diệp thân thiện với mọi người, nhưng lại xuất thân từ võ tướng, với đôi mắt sáng và đôi mày như kiếm, anh tuấn hào hoa.
Phụ thân nói ta có phúc hơn tỷ tỷ của mình.
Mẫu thân thầm rơi nước mắt: "Nếu không vì danh giá của Vương gia, phụ thân và mẫu thân tuyệt đối sẽ không để hai đứa nữ nhi nhà mình đều gả vào hoàng cung. Hoàng thượng long thể yếu ớt, may mắn là Hoàng Thái đệ điện hạ là người chính trực, thông minh tuấn tú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=1]

Minh Ngọc à, con gả qua đó sẽ không chịu tủi chịu nhục gì đâu."
Nhưng phụ mẫu không hề hay biết rằng, khi Lý Huân Diệp chưa được phong làm Hoàng Thái đệ đã từng có một đoạn tình cảm với tỷ tỷ ta.
Tại buổi hội thơ văn ở kinh đô, tỷ tỷ ta đã giả trang nam nhi, viết những bài thơ được người người khen ngợi, kể từ đấy Lý Huân Diệp và tỷ tỷ đã trở thành tri kỷ tâm đầu ý hợp của nhau.
Vào ngày Thượng Nguyên, tỷ tỷ và ngài ấy đã thả đèn Khổng Minh cùng với nhau ở bên hồ Kim Minh.
Tất cả mọi chuyện, mọi khoảnh khắc họ bên nhau, ta đều tận mắt nhìn thấy.
Sự ngưỡng mộ trong mắt Lý Huân Diệp và tình ý mênh mang trong mắt tỷ tỷ, như dòng nước xuân có thể làm tan chảy băng giá của mùa đông.
Bất kỳ ai ở kinh đô cũng biết Vương Nhược Lan là trưởng nữ của nhà họ Vương, tỷ ấy cao quý xuất chúng, thông thạo thi thư, văn võ song toàn.
Còn ta chỉ là một thứ nữ, luôn trốn dưới đôi cánh của tỷ tỷ và mẫu thân, lớn lên vô tư lự.
Phụ mẫu ta từng nói: "Nhược Lan có phong thái của mẫu nghi thiên hạ, chắc chắn nàng ấy phải được gả vào cung. Còn Minh Ngọc có bản tính hoạt bát, con vẫn nên ở bên cạnh chúng ta đi thì hơn. Vị tiểu tướng quân họ Lâm và con suốt ngày đùa mèo chọc chó mãi, ta thấy hai đứa là một đôi oan gia hạnh phúc đấy, sau này khi đã kết thân với nhau rồi thì chắc chắn Minh Ngọc sẽ sống tốt."
Nhưng trời có biến, lão Hoàng đế lâm bệnh nặng truyền ngôi cho Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử thân thể yếu ớt, là một lọ thuốc sống, lại không có con cái, một đạo chiếu chỉ lập tức được ban xuống, tỷ tỷ ta trở thành chính phi của Đại hoàng tử.
Sau đó Hoàng thượng qua đời, quốc tang bắt đầu, ba năm không được cưới hỏi.
Hôn sự của ta và Lâm Huân chỉ có thể tạm gác lại.
Lâm Huân dạy ta cưỡi ngựa, dẫn ta đi săn, ngắm nhìn phong cảnh non sông.
Ta vẫn luôn nghĩ, ta sẽ gả cho chàng.
Nhưng trời không chiều lòng người, rốt cuộc ta vẫn phải vào tòa thành cung điện mà ta sợ hãi nhất.
Ta không thông minh như tỷ tỷ, càng không có phong thái của nữ nhi đại gia tộc như các tiểu thư quý tộc khác ở kinh đô.
Đối với ta, việc ngồi vững trên vị trí chính phi ở Đông cung như một chiếc bánh hoang đường, đột nhiên rơi xuống đầu ta.
Ta không thể từ chối cuộc hôn nhân mà người khác ghen tị, càng không dám trốn chạy vì sợ liên lụy gia tộc của mình.
Sinh ra trong Vương gia, vừa là phúc cũng vừa là họa của ta.
Lâm Huân từng đứng trong đêm mưa dắt ngựa đợi ta ở chỗ cũ, chàng đã đứng ở đó đợi cả đêm.
Sau hôm ấy, chàng đã bị cảm lạnh rồi bệnh nặng một trận, khi khỏi bệnh, chàng không còn muốn gặp ta nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận