2
Sau khi Đại hoàng tử lên ngôi, tỷ tỷ ta trở thành Hoàng hậu, năm đó tỷ tỷ chỉ mới mười bảy tuổi.
Ta thường theo mẫu thân vào cung thăm tỷ tỷ, Tân đế đối xử với tỷ ấy rất tốt.
Nhưng tỷ tỷ vẫn luôn nơm nớp lo sợ khi sống trong cung, như đi trên băng mỏng.
Mẫu thân thường khuyên tỷ tỷ hãy mau chóng sinh hoàng tử, nhưng mặc kệ tỷ ấy uống hết bát thuốc an thai này đến bát khác vẫn không có hiệu quả gì cả.
Mãi cho đến khi Tân đế cũng bắt đầu nằm liệt giường vì bệnh.
Ngài ta đã ban chiếu chỉ từ lâu, phong Thất đệ của mình là Lý Huân Diệp làm Hoàng Thái đệ.
Và chiếu chỉ cho chính phi của Hoàng Thái đệ lại rơi vào nhà họ Vương.
Ngày ta xuất giá, Lâm Huân được lệnh trấn thủ biên cương phía nam.
Từ đó, ta trở thành chính phi của Đông cung.
Người Lý Huân Diệp yêu mến đã trở thành Hoàng tẩu của ngài ấy, còn người ta yêu mến cả đời đã không còn muốn gặp lại ta nữa.
Ta vẫn luôn nghĩ chúng ta là đồng bệnh tương liên, yêu mà không được, lại bị giam cầm trong Đông cung, ngài ấy có nỗi bất đắc dĩ của ngài ấy, ta có điều cấm kỵ khó nói của riêng ta.
Lý Huân Diệp đối xử với ta rất tốt, ngài ấy giống y như những gì người khác miêu tả, vô cùng ôn hòa, chỉ là ngài ấy không hay ngủ ở phòng ta.
Nhưng khi ngài ấy thấy ta run rẩy vì sợ hãi thì lại thường nổi cáu.
"Minh Ngọc, nàng vốn có tính tình rất ngang ngược kiêu căng lúc vẫn còn là tiểu thư nơi khuê phòng, tại sao khi đến Đông cung thì nàng lại thành ra bộ dạng này hả?"
"Sao vậy, ta không xứng làm phu quân của nàng sao? Hay là nàng vẫn còn nghĩ đến vị tướng quân thanh mai trúc mã của nàng là Lâm tướng quân?"
Sau này, ngài ấy không còn ngủ ở phòng ta nữa, chỉ cần thấy ta là nhăn mày lại ngay.
Ngài ấy đã hoàn toàn chán ghét ta.
Tỷ tỷ trách ta: "Muội đã lấy phu quân rồi mà lại không giữ được trái tim của phu quân mình, nếu ngài ấy chán ghét muội, để người khác sinh hài tử cho mình thì sao đây?"
Ta không biết.
Mẫu thân trách mắng ta: "Hoàng Thái đệ là người ôn hòa như vậy mà còn không thèm nhìn con, sao con lại ngu ngốc quá thế, may mà Đông cung không có nữ nhân nào khác, nếu có người suốt ngày ghen tuông, ta xem con xử lý thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=2]
Người họ Vương đều kỳ vọng vào con đấy, sớm sinh hài tử để nối dõi, ta và phụ thân con cũng đỡ lo."
Ta nghe lời Giáo dẫn ma ma, chuẩn bị cùng ngài ấy chung chăn chung gối, ta mặc trên người một thân áo lụa màu đỏ thắm.
Giáo dẫn ma ma nói: "Chính phi băng cơ ngọc cốt, chiếc áo lụa này làm nương nương trông xinh đẹp cực kỳ, nếu để Hoàng Thái đệ điện hạ nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ thích."
Lý Huân Diệp say mèm bước vào phòng ta.
Mặt ngài ấy đỏ bừng, thấy ta như vậy thì chợt nổi giận.
"Minh Ngọc à Minh Ngọc, ta không cần nàng lấy lòng ta, sau này nàng đừng phí công làm chuyện này nữa."
Nói xong ngài ấy lập tức phất tay áo bỏ đi, chạy đến thư phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, không biết Lý Huân Diệp đã đi đâu.
Thái giám trong cung chỉ dám thận trọng nói với ta: "Nương nương, điện hạ vâng lệnh đi đến nam chinh dẹp loạn rồi, có lẽ phải rất lâu sau ngài ấy mới có thể trở về."
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
3
Khi tỷ tỷ đến thăm ta, tỷ ấy lại chọc vào đầu ta rồi giở giọng trách móc: "Đêm qua ta đã cầu xin Hoàng thượng, mới khiến Hoàng thượng nhân lúc uống rượu với Hoàng Thái đệ mà làm ngài ấy say, tại sao muội lại không có chí khí gì hết vậy."
Đôi mắt ta đỏ hoe: "Tỷ tỷ ơi, ngài ấy không thích muội, Lý Huân Diệp không thích muội, làm sao muội có thể sinh con với người không thích mình được cơ chứ?"
Nỗi buồn tủi lâu ngày nhanh chóng chảy xuống cùng theo nước mắt.
Tỷ tỷ chỉ có thể ôm ta an ủi: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, sau này tỷ tỷ sẽ không ép muội nữa."
Ta cố gắng viết thư cho Lý Huân Diệp, nhưng ngài ấy không hồi âm lấy một bức nào, sau khi liên tục xin lỗi nhiều lần, đến cuối cùng ta lại thật sự cảm thấy mình có lỗi thật.
Thế là ta lại càng sống trong sự âu lo như đi trên băng mỏng, thận trọng từng ly từng tí một.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận