Lý Huân Diệp lại như nổi điên túm lấy tay áo ta.
"Minh Ngọc, bây giờ nàng còn quên cả cách tức giận rồi sao?"
Ngài ấy bắt ta quỳ dưới bảng hiệu của Đông cung trước mặt tất cả mọi người.
Ánh trăng trong sáng treo cao trên bầu trời, tiếng cười đùa từ điện của Trình Minh Châu vang lên, âm thanh đàn sáo du dương, ai cũng có người mình yêu thích.
Chỉ có ta, không còn nữa.
Ma ma Thường hận sắt không thành thép, thậm chí Xuân Nhi vốn luôn nghe lời ta cũng khuyên: "Nương nương, chỉ cần người mềm mỏng một chút, người sinh ra đã xinh đẹp như hoa như ngọc, lo gì Điện hạ không thích người?"
Đến rạng sáng, thái giám mới đến cho ta về tẩm điện.
Lý Huân Diệp ngồi trên giường ta với nụ cười không đến mắt.
Ngài ấy nắm lấy cổ tay ta: "Ta chỉ cần một đích tử, sinh đứa con này xong, ta sẽ không làm phiền nàng nữa."
Ta vô cùng ghê tởm xác thân giam cầm linh hồn mình.
Ngài ấy ôm ta vào lòng, nhưng ta không kiểm soát được mà cảm thấy muốn nôn ọe.
"Điện hạ vừa từ chỗ tài nhân đến đây, có hứng thú tốt thật, đáng tiếc là thần thiếp cảm thấy không khỏe, không thể hầu hạ Điện hạ."
Ngài ấy đứng dậy, giọng trầm xuống: “Khắp thiên hạ này có rất nhiều người muốn làm nữ nhân của Đông cung, Minh Ngọc, ta không thể thuyết phục được nàng thì vẫn còn có gia tộc của ngươi để thuyết phục nàng."
Ngài ấy đóng sầm cửa rồi rời đi.
Ngày hôm đó, ta như đang ở giữa băng và lửa, cả người run rẩy.
Tỷ tỷ, phụ thân, mẫu thân, tất cả mọi người đều muốn ta không phụ lòng nhà họ Vương, nhưng ta hoàn toàn không phải là người phù hợp cho mệnh phượng hoàng.
12
Kể từ ngày đó, Đông cung có thêm nhiều nữ nhân hơn.
Họ đều là tiểu thư danh môn của các gia tộc lớn.
Nhà họ Vương và tỷ tỷ ta không thể ngồi yên được nữa.
Mẫu thân cố tình vào cung chỉ để cài một ma ma có thâm niên hơn bên cạnh ta, giúp ta giành được vị trí ưu tiên trong Đông cung, sớm ngày mang thai đích tử của Đông cung.
Tỷ tỷ tốn công tâm sức chỉ để ta có thể chiếm được trái tim của Lý Huân Diệp.
Tỷ tỷ tổ chức trận thi đua ngựa, chỉ để cho ta có thể thể hiện kỹ thuật cưỡi ngựa của mình ở trước mặt Lý Huân Diệp, tỷ tỷ tổ chức cuộc thi bắn cung, chỉ để ta có thể tài giỏi hơn Trình Minh Châu một bậc, oai phong một lần.
Trong cung, hướng gió luôn là hoặc đông thắng tây, hoặc tây thắng đông.
Chưa ai từng thấy chính phi yếu ớt của Đông cung cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung.
Ngay cả Lý Huân Diệp đã không quan tâm đến ta từ lâu, cũng bị ta thu hút ánh nhìn.
Trên lưng ngựa, ta có thể nhìn thấy rõ đôi mắt sâu không thấy đáy của Lý Huân Diệp.
Khi bốn mắt gặp nhau, ta nghĩ đến vị tiểu tướng quân đã dạy ta cưỡi ngựa bắn cung.
Ta cứng đầu, nhưng vẫn làm theo tất cả sự sắp đặt của mẫu thân và tỷ tỷ mình.
Ta cười gượng bám vào cánh tay của Lý Huân Diệp, nghe theo ám hiệu của tỷ tỷ mà nhún nhường với ngài ấy, nhưng ngài ấy lại sững người không nói lời nào.
Sau một lúc, ngài ấy mới hất tay ta ra và nói: "Vương Minh Quyết, nụ cười của nàng còn khó coi hơn cả khóc nữa."
Tối hôm đó, Lý Huân Diệp đã ngủ lại tẩm điện của ta.
Ngài ấy từng chút hôn đi nước mắt của ta, vô cùng dịu dàng, không giống như vẻ ghê tởm ta thường thấy.
Ngón tay ngài ấy vuốt ve xương bả vai ta.
"Gầy quá, A Ngọc, ta vẫn nhớ khi nàng vẫn còn là một cô nương, nàng hãy trở lại dáng vẻ như xưa được không?"
Chưa kịp để ta mở miệng, ngài ấy lại bắt đầu không ngừng đòi hỏi.
Trong màn the đỏ, ngài ấy đã ôm chặt lấy ta.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, tay ngài ấy vuốt bụng dưới của ta như mang một niềm hy vọng nào đó.
Những ngày đó, nữ nhân trong Đông cung đều vắt óc tranh sủng.
Trình Minh Châu chính là người dẫn đầu.
Sau một quãng thời gian, cả ta và Trình Minh Châu đều được chẩn đoán có thai.
Lý Huân Diệp vô cùng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=8]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận