Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh lần nữa, thứ ta nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt lạnh lùng của Lý Huân Diệp.
"May quá, đứa bé trong bụng nàng không sao."
"Trình Minh Châu vẫn còn có ích với ta, sau này nàng đừng gây sự với nàng ta, ta sẽ không vì nàng mà phá hỏng kế hoạch của ta, ta luôn nghĩ nàng là tiểu thư danh gia, hẳn sẽ hiểu được mưu đồ của ta, chuyện nhà họ Lâm không còn đường xoay chuyển đâu, ta làm vậy là vì tốt cho nàng mà thôi."
Ma ma và Xuân Nhi từ phủ chạy về.
Thấy ta như vậy, họ không thể nói lời an ủi được nữa.
Bụng ta càng ngày càng to, nó đang nuốt trọn tia lý trí và hy vọng cuối cùng của ta.
Ta không có tình mẫu tử tự nhiên như tỷ tỷ nói, ta căm ghét tất cả mọi thứ ở Đông Cung, căm ghét xuất thân của mình.
Kể từ đó ta hiếm khi nói chuyện nữa, chỉ im lặng nằm trên trường kỷ đọc sách, cả ngày không ra ngoài.
Dù đang mang thai nhưng cơ thể của ta vẫn càng ngày càng gầy yếu.
Lý Huân Diệp bận rộn với triều chính, tỷ tỷ của ta thì ngày ngày chăm sóc bệ hạ đang ốm liệt giường.
Mỗi lần họ đến thăm ta, thấy ta có vẻ buông xuôi, họ đều nói thẳng ra rằng ta là bùn không thể thành tường.
Tỷ tỷ nói rằng tỷ tỷ rất thất vọng về ta.
Lý Huân Diệp nói, bảo ta đừng mơ tưởng đến việc trốn khỏi cung điện nữa.
16
Ta như chim sợ cong.
Suốt ngày suốt đêm không ngủ được.
Ma ma thương ta, ôm ta hát ru như khi ta còn nhỏ.
"Ngựa con về nhà, chim con về nhà, người con nhỏ bé cũng phải về nhà..."
Chỉ là hiện giờ, ta không còn nhà để về được nữa rồi.
Lý Huân Diệp rất bận, bận đến mức chân không chạm đất, ngài ấy thường vào cung điện của ta vào lúc rạng sáng.
Ta giả vờ không biết, giả vờ ngủ say, đôi khi ngài ấy ngồi bên giường nhìn ta rất lâu.
Ngài ấy thở dài trong đêm khuya, rồi đến gần chỗ sau lưng ta, cẩn thận ôm lấy ta.
Có lần ngài ấy vuốt bụng ta rồi khẽ nói: "Con yêu, khi con chào đời, phụ thân sẽ khiến cho con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất."
Ta cố gắng nhờ người gửi thư cho Lâm Dao, gửi ít bạc riêng cho nhà họ Lâm, nhưng luôn bị người của Lý Huân Diệp chặn lại.
Ngài ấy nắm chặt cổ tay ta, như xách một con gà sắp bị giết.
"Nữ tử của ta phải đứng về phía ta vô điều kiện, chứ không phải đi ban phát từ bi hay quan tâm đến người khác."
Từ đó về sau, tình trạng của ta dần dần trở nên yếu kém hơn nữa.
Ta ngửi thấy mùi thối rữa đó ngày càng thường xuyên.
Ta có hỏi nhưng ma ma và Xuân Nhi lại bảo họ không ngửi thấy.
Ta nghĩ có lẽ ta đã coi mình như một cái xác biết đi từ lâu, cả thể xác lẫn linh hồn đều đang dần dần thối rữa.
Xuân Nhi thương ta, nàng ấy muốn thay ta ra ngoài cung thăm nhà họ Lâm.
"Nương nương ngoan, nương nương cứ ở trong cung yên tâm chờ sinh.
"Ta sẽ đưa đồ cho Lâm Dao cô nương."
Đêm đó, Xuân Nhi vẫn chưa trở về, con mèo rừng do Trình Minh Châu nuôi cứ luôn miệng kêu gào suốt đêm.
Ngày hôm sau, Xuân Nhi bị ném trả về bên trong tẩm điện của ta, cả người đầy thương tích.
Nàng ấy đã bị nhổ lưỡi.
Lý Huân Diệp đứng từ trên cao nhìn xuống, giẫm lên tay của nàng ấy: "Trẫm đã nói rồi, ngươi là nữ nhân của trẫm, cho nên đừng thương hại người khác. Bây giờ nhà họ Lâm vẫn được sống trong phủ đã là ân điển lớn lao lắm rồi, kẻ chủ chiến không quan tâm đến sinh mạng của bách tính, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là thượng sách."
"Ta nghĩ nàng cũng không hiểu những điều này, ta chỉ muốn nàng an tâm ở trong cung, chẳng lẽ ngay cả điều này nàng cũng không làm được sao? Xuân Nhi là nữ tỳ của nàng, nhưng cũng là người của Đông Cung, nếu nàng ta đã không biết khuyên can chính phi thì ta sẽ nhổ lưỡi nàng ta, từ nay về sau đừng bao giờ mở miệng nói chuyện nữa."
Gương mặt Xuân Nhi đầy vẻ kinh hoàng, nhưng nàng ấy chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý ma ma do mẫu thân phái đến đã siết cổ Xuân Nhi bằng một dải lụa trắng.
Gương mặt của nàng ấy trắng bệch dưới ánh trăng.
"Nương nương, lão nô làm vậy là vì muốn tốt cho người. Ngày nào Xuân Nhi ở bên cạnh người, không biết khuyên can người thì cũng thôi điz còn khiến Điện hạ nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy. Bây giờ Xuân Nhi còn sống thì cũng chịu khổ mà thôi, thà là chết còn hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=12]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận