Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUYÊN KHÔNG LÀM BA NGƯỜI TA

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:20:31
Trang Nhu kéo tay hắn, giọng nũng nịu: “Chỉ cần em xin ba, ba nhất định sẽ tài trợ cho anh du học. Đợi anh học thành tài trở về, chúng ta sẽ kết hôn, cùng nhau quản lý sản nghiệp của Trang gia. Anh thấy có được không?”
Hà Cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói: “Vậy còn Hà Tức…”
Trang Nhu bĩu môi: “Nó là con trai anh, cũng là con trai em. Anh đi rồi, em sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Hà Cô vô cùng xúc động, ôm chặt lấy con bé: “Có thê tử thế này, phu quân còn cầu gì hơn?”
Trang Nhu e lệ vòng tay ôm cổ hắn, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa mình, “chụt” một cái hôn lên má hắn, cười khẽ: “Sau này phải yêu thương em thật nhiều nhé.”
Hà Cô vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước tôi một cái rồi đắc ý rời đi.
Tôi thong thả pha một ấm trà, lặng lẽ quan sát những cánh lá theo dòng nước trầm bổng chìm nổi.
Trang Nhu quỳ bên cạnh tôi, nét cười nhàn nhạt: “Xin ba đồng ý, cho anh ấy đi du học.”
Tôi hỏi: “Lý do?”
Trang Nhu vẫn giữ nguyên nụ cười: “Con không thể nói.”
Tôi nhướn mày: “Không có lý do, sao ta phải đồng ý với con?”
Con bé ngẫm nghĩ rồi đáp: “Dựa vào việc ba từng nói, con đã trưởng thành, có quyền đưa ra quyết định, cũng có nghĩa vụ gánh vác hậu quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuy-n-kh-ng-l-m-ba-ng-i-ta&chuong=11]

Ba sẽ không ngăn cản con, cũng sẽ không thuyết phục con, nhưng ba sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.”
Dùng chính lời người khác để thuyết phục họ.
Con bé quả nhiên rất thông minh.
Tôi đẩy chén trà về phía nó, chậm rãi nói: “Được, ta đồng ý.”
Như con bé nói, tôi tôn trọng quyết định của nó.
7
Một tuần sau, Hà Cô bước lên con tàu sang Anh.
Trang Nhu đứng tiễn hắn, nước mắt lăn dài, cho đến khi con tàu chìm vào màn sương sớm, hoàn toàn khuất bóng.
Con bé quay người lau mặt, trở lại xe rồi nói với tôi: “Ba, chẳng phải ba định đi khảo sát các cửa tiệm sao? Con có thể đi cùng không?”
Tôi sững lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên.”
Lúc này, Trang Nhu đã không còn là cô tiểu thư chỉ biết chạy theo những thỏi son và váy áo thời thượng như trước.
Sau một thời gian dài theo sát Hà Cô, con bé đã hoàn toàn nắm vững cách thức kinh doanh của hắn, thậm chí hiểu rõ từng cửa hàng dưới danh nghĩa của hắn.
Tôi tiện tay giao một số cửa tiệm cho con bé quản lý, kết quả con bé điều hành đâu ra đấy, vô cùng xuất sắc.
Chưa đầy nửa năm, con bé đã trở thành cánh tay phải của tôi.
Đêm khai trương cửa hàng trang sức, danh tiếng vang dội khắp nơi, Trang Nhu ngà ngà say, chống cằm nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ba, trước kia con từng nghĩ, một người đàn ông yêu thương con sẽ trao cả thế giới cho con. Nhưng sau này con mới hiểu, đó là sai lầm. Chỉ có giang sơn do chính tay mình gây dựng mới là vững chắc nhất.”
Rồi con bé bật cười, ánh mắt sáng rực: “Hơn nữa, gây dựng giang sơn… thực sự quá sướng.”
Suốt nửa năm nay, con bé chưa từng nhắc đến cái tên Hà Cô.
Một ngày nọ, người hầu vô tình tìm thấy một chiếc nhẫn bạc phủ đầy bụi, bị vùi lấp trong góc khuất.
Lúc đó, Trang Nhu đang lựa chọn trang sức để trưng bày. Nhìn lướt qua chiếc nhẫn bạc, con bé thờ ơ nói: “Đó là đá giả, hơn nữa còn là loại giả kém, đem vứt đi đi.”
Trên nhẫn khắc chữ H và Z, là chiếc nhẫn Hà Cô tặng khi theo đuổi con bé.
Một tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể không phân biệt được kim cương thật hay giả? Chẳng qua vì yêu, nên mới không muốn vạch trần.
Đôi khi, con người cứ cố chấp với một đáp án sai, không phải vì họ không biết nó sai, mà chỉ vì không muốn thừa nhận sự ngu muội của bản thân khi đó.
Nhưng một khi đã nhìn thấu, thì mọi thứ cũng trở nên rõ ràng.
Đêm giao thừa năm ấy, Hà Tức gây chuyện, đánh nhau với A Bảo.
Trang Nhu không hỏi đúng sai, chỉ thẳng thừng ra lệnh: “Đem nó quăng ra khỏi nhà.”
Khi tôi trở về sau một ngày bận rộn, vừa hay trông thấy người của cô nhi viện đang nhét Hà Tức – thằng bé đang giãy giụa gào khóc – vào trong xe.
Tôi khoanh tay, hứng thú hỏi con bé: “Cứ thế mà đuổi nó đi, không sợ ba nó du học xong trở về gây phiền phức cho con à?”

Bình Luận

0 Thảo luận