Trang Nhu ngồi bên cửa sổ, lật giở sổ sách, nghe vậy chỉ thản nhiên đáp: “Hắn không về được đâu.”
Tôi hơi khựng lại: “Ý con là gì?”
Con bé uể oải bước đến cửa, xoay người nhìn tôi, nhàn nhạt buông một câu: “Hắn du học… thành ma rồi.”
Nói xong, con bé sải bước rời đi, chỉ để lại cho tôi một dáng hình thanh thoát mà ung dung.
Sau khi tra hỏi lão quản gia, tôi mới vỡ lẽ—ngay từ lúc tiễn Hà Cô lên con tàu ấy, Trang Nhu đã không định để hắn quay về.
Cái gọi là tiễn hắn du học, kỳ thực là tiễn hắn về Tây Thiên.
Sợ liên lụy đến tôi, nên con bé chưa từng để lộ, cả quá trình hành động đều kín kẽ và âm thầm.
Mà con bé quyết tâm giết hắn, không phải vì bản thân, mà là vì tôi.
Khi tôi tìm thấy Trang Nhu, con bé đang nửa nằm dưới giàn hoa tử đằng, tay lật xem bản vẽ trang sức mới.
Nhìn thấy tôi, con bé khẽ cong môi, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật.
“Hắn bỏ độc vào món hầm mà mỗi tối ba đều uống, nhưng con đã phát hiện.”
“Hắn tính toán thời gian kỹ lưỡng, muốn ngay lập tức kế thừa gia nghiệp sau khi cưới con.”
“Hắn hại con không sao, nhưng ngàn vạn lần không nên hại ba.”
Con bé nhìn tôi, khóe môi vẫn mang theo ý cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe vì cảm xúc mãnh liệt.
“Ba là người thân duy nhất của con, là người con kính trọng và yêu thương nhất đời này.”
“Hắn muốn giết ba, vậy hắn phải trả giá.”
“Dù có mạo hiểm đồng quy vu tận, con cũng phải vì ba mà nhổ cỏ tận gốc.”
Từng lời, từng chữ của con bé, nặng tựa đá tảng, đập vào lòng tôi, khiến trái tim chấn động.
Gió cuốn những cánh hoa tử đằng rơi xuống, lượn vòng quanh chân tôi.
Khi mới đặt chân đến thế giới này, tôi không mong gắn bó với bất kỳ ai.
Tôi chỉ làm những điều mà bản thân cho là đúng.
Nhưng tôi không ngờ rằng, nhành hoa mà tôi vô tình trồng xuống, lại có một ngày vươn cao, tỏa bóng sum suê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuy-n-kh-ng-l-m-ba-ng-i-ta&chuong=12]
Nó cùng tôi chung một cội, cùng tôi đồng tâm hiệp lực, thậm chí còn đứng chắn trước mặt tôi để bảo vệ tôi.
Cổ họng tôi nóng lên, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Được làm người thân của con, ba rất vui.”
Con bé nhìn tôi hồi lâu, rồi bỗng bật cười: “Ba ơi, muốn khóc thì cứ khóc đi. Bộ dạng ba bây giờ, thật sự hơi xấu đấy.”
“… Khụ.”
Đầu xuân năm ấy, Trang Nhu bắt đầu qua lại với công tử nhà dệt phương Đông Giang. Hai người quen biết vì cùng để mắt tới một lô hàng, tranh giành một hồi lại thành ra vừa mắt nhau.
Gã công tử ấy bận rộn là thế, nhưng sẵn sàng chờ đợi suốt bốn tiếng đồng hồ chỉ để gặp con bé một khắc. Kẻ vốn hô mưa gọi gió ngoài kia, khi đứng trước con bé lại chỉ dịu dàng nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn như một chú chó lớn. Cậu ta nguyện dâng hiến những điều tốt đẹp nhất trên đời cho con bé, và cũng có đủ năng lực để làm vậy. Cậu ta trân trọng tài năng của con bé, quý mến phẩm hạnh của con bé, tôn trọng mọi quyết định của con bé.
Họ vừa là chiến hữu kề vai tác chiến, vừa là tri kỷ đồng điệu tâm hồn.
Đến đầu xuân năm sau, con bé nhận lời cầu hôn của cậu ta.
Hôn lễ được cử hành long trọng và trang nghiêm.
Khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi, con bé đứng trên lễ đài phát biểu. Đôi mắt hoe đỏ, giọng nói run rẩy nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng trang trọng:
“Tôi muốn cảm ơn cha mình. Nếu không có sự dạy dỗ và che chở của cha, tôi sẽ không có được hạnh phúc ngày hôm nay.”
Tôi đứng dưới đài nhìn con bé, trong lòng dâng lên niềm xúc động khó mà diễn tả.
Không ai có thể quyết định lộ trình cho người khác, ngay cả người thân cũng không thể.
Tôi chỉ may mắn được làm cánh buồm của con bé, giúp con bé vượt qua phong ba, dõi theo con bé tiến về phía bình minh rực rỡ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận