Tôi cười nhạt:
"Tại sao ta phải trách con bé? Cậu muốn xâm phạm nó, nó chỉ tự vệ chính đáng mà thôi. Làm tốt như vậy, ta còn chưa kịp khen nó nữa là."
Biểu cảm của Trang Nhu giãn ra, nước mắt tức khắc dâng lên, ấm ức tựa vào tôi.
Trong mắt Hà Cô lóe lên vẻ sững sờ.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tôi đã sớm nghe rõ rành rành kế hoạch bẩn thỉu trong đầu hắn.
Vì sợ sự thật bị lộ sẽ khiến Trang Nhu rời xa, hắn dốc lòng sắp đặt một buổi hẹn hò lãng mạn, hòng dụ dỗ con bé trao thân.
Mà mưu kế này, chính mẹ hắn đã chỉ dạy cho hắn.
"Chỉ cần mày chiếm được thân thể của một cô gái, nó sẽ trở thành con chó của mày."
"Nếu nó mang thai con của mày, thì khác nào bị xích vào dây cương."
"Dây cương nằm trong tay mày, mày kêu nó đi hướng đông, nó tuyệt đối không dám bước sang tây. Nếu nó dám cãi lời, cứ đánh đến khi nào nó nghe lời thì thôi. Dù sao nó cũng đã thuộc về mày, mọi thứ của nó đều là của mày."
Sấm sét nổ tung trên bầu trời, ngay lúc này, Hà Tức xuất hiện trước cửa, khóc rống lên:
"Bà nội… chết rồi…"
Phòng của Hà phu nhân tràn ngập mùi khó ngửi.
Bà ta nằm co quắp giữa chăn đệm xốc xếch, siết chặt một ống tẩu trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuy-n-kh-ng-l-m-ba-ng-i-ta&chuong=8]
Khóe môi vương một nụ cười kỳ dị, chẳng rõ là đau đớn hay khoái lạc, sắc mặt méo mó quái dị.
Ánh nến bên giường chập chờn theo gió, giọng Hà Cô vỡ vụn:
"Bà ấy lấy đâu ra nhiều thuốc phiện như vậy?"
"À, ta đưa đó." Tôi dùng khăn tay che mũi, hờ hững đáp. "Thấy bà thông gia thích hút, ta tặng hẳn mấy tháng liều. Ai mà ngờ được chứ…"
Người ta khó lòng kiềm chế ham muốn của chính mình, bởi vậy cũng dễ bị ham muốn của mình phản phệ nhất.
Bà ta dám bày mưu hại con gái tôi, vậy tôi để bà ta tự tiễn mình đi luôn.
Hà Cô quỳ sụp bên giường, khóc đến xé gan xé ruột, nhưng trong lòng lại dậy sóng:
[Lão già này rõ ràng đang giết gà dọa khỉ, thủ đoạn thật độc ác. Nhưng mà… bà già này chết cũng tốt, sống chỉ tổ tốn tiền của mình. Có điều, tình thế đến mức này rồi, mình phải xoay chuyển thế nào đây…?]
Tôi cũng muốn xem thử, hắn còn thủ đoạn cao minh nào để lật ngược ván cờ.
Chiều hôm sau, tôi nhìn người đàn ông đang quỳ trên đất, tự tát sưng mặt mình, chợt trầm tư.
Trang Nhu đứng bên cạnh, tay cầm kết quả điều tra về thân thế Hà Tức, sắc mặt trắng bệch.
Hà Cô nắm chặt vạt váy Trang Nhu, khóc đến tơi tả:
"Tiểu Nhu, tình yêu của anh, em phải tin anh! Là người đàn bà đó hạ thuốc anh nên mới có đứa bé này, không phải anh tự nguyện. Anh giấu em chỉ vì không muốn để em phải chịu nỗi đau này!"
"Mẹ ruột của Tiểu Tức chẳng ra gì, anh không nói ra sự thật cũng chỉ để bảo vệ đứa trẻ vô tội. Nếu như em là mẹ nó, anh nhất định sẽ khoe với cả thế giới, khoe rằng nó có một người mẹ hoàn mỹ đến nhường nào. Tiếc là, nó không có phúc phận ấy."
"Tiểu Nhu, anh thực sự rất sợ! Anh yêu em đến vậy, sao có thể mạo hiểm dù chỉ một chút để đánh mất em? Anh không thể sống thiếu em, nên mới đưa ra lựa chọn ngu xuẩn nhất. Anh giấu em, anh sai rồi, nhưng anh thật lòng yêu em mà..."
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Trang Nhu.
Hà Cô giơ tay tự tát mình, tiếng bạt tai vang dội: "Nếu em chưa nguôi giận, anh sẽ tiếp tục trừng phạt bản thân!"
Câm nín là ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi.
Chỉ những kẻ bất lực nhất mới dùng cách này để cầu xin sự thương hại từ đàn bà.
Nực cười, chẳng lẽ hắn muốn con gái tôi đau lòng đến chết sao?
Trang Nhu ôm chặt lấy hắn, ngăn cản hành động đó, vừa khóc vừa kêu lên: "Đừng đánh nữa, anh đánh tiếp em sẽ đau lòng đến chết mất!"
Tôi: "?"
Trang Nhu nức nở: "Em giận anh, em đau lòng, nhưng em vẫn không thể rời xa anh. Như gió không thể lìa mưa, cá chẳng thể rời nước, trời chẳng thể thiếu mây. Lý trí bảo em phải bỏ anh, nhưng tình yêu lại khiến em không nỡ. Em không biết phải làm sao nữa..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận