Tôi sai người điều tra về Hà Cô.
Hắn quả thật không phải một kẻ nghèo hèn tầm thường. Cha của Hà Cô từng là một quyền thần hiển hách một thời. Nhưng sau khi triều Thanh sụp đổ, nhà họ Hà cũng lâm vào cảnh tiêu điều. Chỉ trong vài năm, gia sản bị tiêu tán gần hết.
Cha của Hà Cô thua bạc nợ nần chồng chất, cuối cùng không còn đường xoay sở, bèn cởi trần đứng giữa phố, ngửa mặt than một câu: "Thế sự như giấc mộng lớn, đời người mấy độ thu sang", rồi lao thẳng xuống hộ thành hà tự kết liễu.
Hà Cô đương nhiên không muốn đi vào vết xe đổ của cha mình. Hắn cần một cọng rơm cứu mạng, kéo hắn ra khỏi vũng lầy bần cùng, đưa hắn trở lại giấc mộng kim tiền quyền quý ngày trước.
Và Trang Nhu chính là cọng rơm mà hắn nhắm đến.
Mới ở lại Trang gia chưa được mấy ngày, đã nói nhớ người thân, muốn đón mẹ và em trai đến.
Thực tế, Hà phủ đã bị niêm phong, bọn họ chẳng còn chốn dung thân.
Hà Cô quỳ lạy van xin, nước mắt nước mũi ròng ròng, còn Trang Nhu thì mắt đỏ hoe nhìn tôi.
Không đợi con bé lên tiếng, tôi thong thả đánh quả golf vào lỗ, giọng điềm nhiên: “Được thôi, cứ để bọn họ đến.”
Không đến, làm sao tôi có thể tóm gọn một mẻ lưới?
Chiều hôm đó, tôi vừa bàn xong chuyện làm ăn, còn chưa kịp nhấp một ngụm trà trong vườn, đã thấy Hà Cô dẫn người cùng một đống hành lý lớn nhỏ bước vào.
Đầu Hà phu nhân cài đầy trâm ngọc, dáng người gầy gò, lắc lư trong bộ trường sam rộng thùng thình.
Bà ta có thói quen hơi ngẩng đầu, mắt nhìn xuống người khác, giọng nói the thé, khô khốc, chói tai như tiếng đàn violin chưa lên dây đúng cách: "Ta thấy cái vườn này cũng bình thường thôi."
Ta tự nhận mình là người có tu dưỡng, không so đo với bà ta, ngược lại còn tươi cười khen: “Còn tôi thấy phu nhân vẫn phong vận như xưa.”
Bà ta mím chặt đôi môi mỏng dính như giấy, cảnh giác lùi một bước, trông cứ như thể vừa bị quấy rối.
Lúc này, một thằng nhóc chừng bảy tám tuổi tiến lên, tự tiện vơ lấy đĩa điểm tâm trước mặt tôi nhét vào miệng.
Tôi bật cười: "Lấy đồ của người khác mà không cần xin phép à?"
Thằng nhóc trợn tròn mắt, giọng thô lỗ đáp: "Đây đâu phải đồ của ông!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuy-n-kh-ng-l-m-ba-ng-i-ta&chuong=2]
Anh tôi nói rồi, chỗ này sớm muộn gì cũng là—"
Nó còn chưa nói hết câu đã bị Hà Cô vội vàng bịt chặt miệng.
Hà Cô vội vàng tỏ vẻ áy náy, hoang mang lo sợ cúi đầu: "Xin lỗi bác, trẻ con không hiểu chuyện, là con dạy dỗ chưa nghiêm."
Tôi nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: "Vậy cậu định xử lý thế nào?"
Lần này, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức giơ tay tự vả ba cái.
Hà phu nhân chết sững, tức đến mức toàn thân run rẩy, dùng bộ móng dài xỉn màu chỉ thẳng vào tôi: "Con trai ta thân phận cao quý, sao ngươi có thể đối xử với nó như vậy!"
Tôi nhướng mày, cười như không cười: “Thế thì các người đi?”
Hà phu nhân lập tức nghẹn họng.
Hà Cô vội kéo mẹ mình ra sau, khom lưng cúi đầu với tôi: "Bác đừng giận."
Tôi nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Cậu thấy ta đang làm khó cậu sao?"
Hà Cô vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng giọng điệu vẫn đầy cung kính: “Cha dạy bảo chí phải, con xin tâm phục khẩu phục.”
Bề ngoài tỏ ra cung kính, nhưng lòng hắn lại chửi rủa thậm tệ.
Dĩ nhiên, chịu đựng không phải phong cách của hắn, nên hắn lập tức quay sang tố cáo với Trang Nhu.
Trang Nhu gục đầu lên đầu gối tôi, đôi mắt long lanh như sắp khóc: "Ba ơi, dù ba không thích Hà Cô, cũng không thể đánh anh ấy mà."
Đổi trắng thay đen à?
Tên phượng hoàng trà xanh này đúng là cao tay.
Muốn chơi trò trà xanh với ta sao? Ta còn có thể trà xanh hơn:
"Nhu Nhu, con có thể hỏi bất cứ ai, rõ ràng là hắn tự tát mình, sao bây giờ lại đổ lỗi cho ba? Chẳng lẽ con tin hắn hơn ba sao?”
Tôi ôm ngực ra vẻ đau đớn:
“Ba buồn quá, ba đau lòng, ba muốn khóc, ba muốn làm loạn đây này.”
Trang Nhu đau khổ nhăn mặt.
Tôi thở dài, hỏi con bé: "Có phải con cảm thấy hai bên mỗi người một ý, không biết phải phán đoán thế nào không?"
Con bé buồn bã gật đầu.
Tôi đưa con bé một tấm chi phiếu: "Cầm lấy, đi theo quản gia, chọn một nha hoàn mà con thấy hợp mắt về đây."
Con bé ngơ ngác nhìn tôi, ngoan ngoãn mà vẫn chưa hiểu ý.
Tôi bóc một múi quýt, đặt vào tay con bé: "Con muốn biết nhiều thứ hơn, sớm muộn gì cũng sẽ cần một người trung thành với mình, làm tai mắt cho con."
Con bé chớp đôi mắt long lanh, bóc một múi quýt, dịu dàng đút vào miệng tôi: "Con hiểu rồi, cảm ơn ba."
3
Trang Nhu mang về một nha hoàn tên là Hồng Tiêu.
Con bé sai Hồng Tiêu đến Bắc Uyển hầu hạ Hà Cô, hai ngày sẽ phải báo cáo tình hình một lần.
Người lớn không ngốc, chưa bao giờ dễ dàng để lộ sơ hở. Nhưng trẻ con thì chưa chắc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận