Đêm đó, ta đến Ngọc Hoan cung, nhưng không thấy nàng.
Định xoay người rời đi, Cố Khước Chi lại dùng loạn tình hương với ta.
Ta nhẫn nhịn xông vào phòng Hoan Nhi, nhưng nàng vẫn say ngủ say sưa.
Nha đầu vô tâm vô phế này, lòng nàng thật sự không có ta sao?
Ta giận quá hoá hận, càng thêm hoang dã.
Ta đã ám chỉ rõ như vậy, thế mà nàng vẫn không hiểu lòng ta?
Yến thọ của Thái hậu, nàng mặc bộ y phục không phù hợp lễ nghi, cúi người hầu hạ Cố Khước Chi, vô tình lộ ra vóc dáng đẫy đà.
Ta trầm ánh mắt, phát hiện có mấy vương công đại thần dán ánh mắt dâm tà lên người nàng.
Không kìm được ghen tức, ta kéo nàng đến góc khuất, hôn nàng thật sâu…
Vừa về chỗ chưa bao lâu, đã nghe tiếng kinh hô, cung nữ bên cạnh Quý phi rơi xuống nước!
Ta thất kinh đứng bật dậy, vội vã lao đến Ngự Hoa Viên.
Quả nhiên người rơi xuống nước chính là Hoan Nhi. Mặc cho xung quanh ra sức ngăn cản, ta vẫn nhảy xuống không chút do dự.
Bế nàng lên bờ, ám vệ bẩm báo nàng bị quạ doạ rơi xuống hồ.
Ta giận đến mức ra lệnh đuổi sạch lũ quạ ra khỏi cung.
Thái y nói nàng mang thai, ta vừa mừng vừa giận.
Cái đồ ngốc này, đã làm mẹ rồi mà còn chẳng hay biết, lại còn quan tâm cái gì mà quạ chứ.
Những con quạ đó dù quý giá đến đâu, cũng làm sao quan trọng bằng nàng?
Thái hậu và Cung vương thúc kiên quyết phản đối việc ta đuổi quạ, còn nói sẽ đến hoàng lăng khóc kể tội bất hiếu của ta. Nhưng ta vẫn kiên quyết không nhượng bộ.
Hơn nữa, ta cũng không muốn để Hoan Nhi tiếp tục sống trong cung Cố Khuyết Chi mà không có danh phận.
Thế nên, ta sắc phong nàng làm Quý Nhân, chuyển nàng đến Vĩnh Phúc cung, đồng thời tước bỏ quyền lực của Quý phi.
Bởi vì ám vệ đã điều tra ra, sở dĩ đàn quạ tấn công Hoan Nhi là do trên y phục của nàng bị người ta cố ý rắc một loại dược phấn thu hút chim chóc!
Ta tạm thời dung túng cho nữ nhân kia thêm hai ngày.
Chờ đến khi Ngự sử thu thập đủ chứng cứ tham ô của Cố tướng, ta sẽ lập tức ra tay diệt trừ ả.
Hoan Nhi làm nũng, nói rằng nàng thèm ăn điểm tâm do "tỷ muội" làm.
Nhưng ta thừa biết cái "tỷ muội" đó chẳng phải ai khác, mà chính là nha hoàn thân cận của nàng.
Vì thế, ta ra lệnh cho ám vệ đưa người đến.
Không ngờ ám vệ không chỉ mang Song Nhi về, mà còn báo cho ta một tin tức.
Thì ra, Hoan Nhi không tự nguyện tiến cung, mà là bị Đại phu nhân và Đích tỷ ép buộc.
Nghe xong, ta vừa hổ thẹn vừa đau lòng. Hóa ra, ta đã trách nhầm nàng.
Ta biết mà, nàng vẫn là đóa bạch liên thuần khiết ngày nào.
Ám vệ còn nói, sau khi biết Hoan Nhi đã mang thai, phu nhân của Cố tướng lập tức có ý định thủ tiêu mẫu thân của nàng.
Vì vậy, ta đã sai người chuẩn bị một thi thể có thể dễ dàng cải trang, tráo đổi để cứu bà ấy ra ngoài.
Ta nghĩ, nếu biết mẫu thân được cứu, nàng hẳn sẽ rất vui?
Nếu cảm động một chút, liệu nàng có thể yêu ta thêm một chút hay không?
Vừa mới xử lý xong chuyện của mẫu thân nàng, ta lại nghe tin Lệ phi dám toan đánh nàng ở Ngự Hoa Viên.
Ta vội vàng chạy đến cứu nàng.
Ta thực sự rất giận, nàng sao có thể vì một nha hoàn mà không màng đến an nguy của chính mình?
Còn Lệ phi đúng là chán sống! Một nữ nhân hòa thân của địch quốc, vậy mà cũng dám động vào người ta yêu thương nhất.
Ta lập tức đưa ả hồi quốc, Cao Ly vương hẳn biết mình phải làm gì, ả ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp!
Chuyện này, tất nhiên có bàn tay của Cố Khuyết Chi nhúng vào.
Ta quyết định không nhân nhượng nữa, phải xử lý ả, vì ả đã liên tục chạm đến giới hạn của ta.
Ngay khi ta sắp hạ lệnh, cung nữ bên cạnh ả đột nhiên hô to rằng ả đã mang thai.
Ta thoáng sửng sốt, rồi không nhịn được mà bật cười.
Ả có thể mang thai sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-tich-hoan&chuong=15]
Từ ngày tiến cung đến nay, ta chưa từng động vào ả. Mỗi lần đều là ám vệ bỏ thuốc tránh thai trước rồi thay ta "sủng hạnh" ả!
Ta thật muốn xem, rốt cuộc trong hồ lô của ả đang bán thứ thuốc gì.
Ta giả vờ vui mừng, còn trấn an ả.
Nhưng sau lưng lại bí mật cho người điều tra.
Quả nhiên, lá gan của ả lớn lắm!
Trước khi nhập cung đã có quan hệ mập mờ với biểu ca, gần đây lại cải trang gã thành tiểu thái giám để lén lút tư thông, tất cả cũng chỉ để có được một hoàng tử!
Dã tâm này, sớm muộn gì cũng sẽ tự chuốc diệt vong!
Hoan Nhi sợ hãi, trốn vào tẩm cung của ta ở Càn Thanh Cung.
Ta thực sự rất vui.
Nàng hoảng hốt không yên.
Ta biết nàng lo sợ mình chỉ là một quân cờ, sẽ bị Cố Khuyết Chi ra tay giết hại.
Ta ám chỉ nàng hãy nói ra sự thật, nhưng nàng vẫn không tin ta, không chịu mở miệng.
Mang theo nỗi thất vọng, ta đi tế tổ.
Thế nhưng, ta lại quá tự tin.
Ta cứ nghĩ rằng đã bố trí nhiều ám vệ bên cạnh nàng như vậy thì có thể bảo vệ nàng chu toàn.
Không ngờ, ả tiện nhân Cố Khuyết Chi lại dám to gan đến mức định tráo đổi con ta bằng một con mèo chết!
Cũng may ta kịp thời chạy đến, cứu được con.
Nhưng đứa nhỏ quá yếu, suýt nữa đã không giữ được mạng.
Ta không dám nói cho Hoan Nhi biết rằng con vẫn còn sống.
Cố tướng liên tục gây áp lực trên triều, ép ta phải xử tử Hoan Nhi!
Sao lão dám? Sao lão có thể nhẫn tâm như vậy?
Hoan Nhi cũng là con ruột của lão kia mà!
Chẳng lẽ đích nữ là con, còn thứ nữ thì đáng chết sao?
Nhưng ta vẫn quyết định đưa nàng vào lãnh cung trước, để giúp nàng tránh bớt tai họa.
Ta thường xuyên lén đến thăm nàng, nhưng nàng không hề hay biết.
Đứa nghiệt chủng do Cố Khuyết Chi sinh sớm, ta chưa từng nhìn lấy một lần, mà ngày ngày ở bên con của ta và nàng, chỉ sợ một chút sơ sẩy lại khiến tiểu bảo bối mất đi.
Ta thật không ngờ, ngay cả khi Hoan Nhi đã bị đưa vào lãnh cung, Cố Khuyết Chi vẫn không chịu buông tha nàng.
Ả ta thế mà lại sai người đến cưỡng hiếp nàng!
Ám vệ nói, ngay khi y định ra tay cứu người, Cổ Thanh Xuyên đã xuất hiện, kịp thời cứu nàng.
Ta vừa ghen tị, lại vừa thầm thấy may mắn.
Khi ám vệ hỏi ta có muốn ngăn cản Cổ Thanh Xuyên tiếp tục vào lãnh cung hay không, ta đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói không cần.
Những ngày tháng trong lãnh cung vô cùng khó khăn, có người ở bên nói chuyện với Hoan Nhi cũng là một điều tốt.
Nhưng khi ám vệ báo lại rằng Hoan Nhi nhờ Cổ Thanh Xuyên tìm Tuyết Cơ Cao cho nàng, ta đã lập tức giận dữ.
Nàng sao có thể tổn hại chính thân thể mình như vậy? Ta tuyệt đối không cho phép!
Thế nên ta đã triệu Cổ Thanh Xuyên vào cung.
Giữa hai nam nhân đều yêu sâu đậm Cố Tích Hoan, lúc này, chúng ta không còn là quân thần, mà là tình địch.
Hắn trách ta, còn ta cũng thẳng thắn bày tỏ tất cả tình ý dành cho Hoan Nhi.
Cổ Thanh Xuyên nói hắn chỉ mong Hoan Nhi có thể sống tốt đến hết đời.
Hắn nguyện trả giá tất cả để giúp ta diệt trừ Thừa tướng, đưa Hoan Nhi lên hậu vị.
Định Viễn hầu là hậu duệ của khai quốc công thần, có địa vị quan trọng trong triều đình, nếu có Cổ Thanh Xuyên trợ giúp, Hoan nhi chắc chắn có thể bình an vô sự.
Thế nên ta đã đưa cho hắn một lọ Tuyết Cơ Cao giả.
Đồng thời, ta cũng bí mật giao cho hắn một phần chứng cứ phạm tội của Thừa tướng do Ngự sử điều tra được, để hắn đẩy nhanh tiến độ xử lý.
Hắn đều đã làm theo.
Hoan nhi đã dùng Tuyết Cơ Cao, còn học được bí thuật để lấy lòng ta.
Những ngày nhớ mong tích tụ bấy lâu khiến ta không thể kìm nén, điên cuồng sủng ái nàng một phen.
Ta biết nàng muốn gì, lần này, ta nguyện trao hết tất cả cho nàng.
"Thần" là phong hiệu tôn quý nhất chỉ sau Hoàng hậu.
Ta ban tặng nàng danh hiệu này, đồng nghĩa với việc nàng chính là Hoàng hậu tương lai.
Ta nhìn nàng bày mưu tính kế, dùng thủ đoạn đạt được mục đích.
Nhưng ta đều để mặc nàng, cùng nàng đi đến bước cuối cùng, phơi bày tất cả, báo được thù!
Nhưng nàng sao có thể vẫn muốn bỏ ta mà chết!
Ta nói cho nàng biết tin tức Lan di nương và con trai nàng vẫn còn sống, quả nhiên đã đánh thức khao khát sống trong nàng.
Ta nói với nàng rằng ta biết nàng chẳng hề yêu ta, chỉ cầu nàng dành cho ta một góc nhỏ trong tim là đủ.
Ngay lúc ta tuyệt vọng, nàng lại nói… nàng cũng yêu ta.
Cố Tích Hoan, ta không quan tâm lời nàng nói là thật hay giả, nhưng đời này, ta sẽ không buông tay nàng nữa!
Dù là thượng cùng bích lạc, hạ tận hoàng tuyền, trẫm cũng muốn kéo nàng theo, trăm năm sau, chúng ta cũng phải chôn cùng một mộ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận