Sau đó vài ngày, ta đã phát hiện ả ta có chút không bình thường, cứ như bị rối loạn thần kinh và luôn nói chuyện một mình.
Ả còn nói vài từ khó hiểu như: ‘hệ thống, công lược, nhiệm vụ, điểm thương….’
Còn muốn quan sát ả ta thêm mấy ngày thì Ám vệ nói rằng ả ta cho rằng ta không thích ả là do Tiêu Thanh Nguyệt, muốn đổi phương pháp để đối phó với Tiêu Thanh Nguyệt.
Ta nghe Ám vệ bẩm báo, bẻ gãy bút trong tay.
Ngay trong đêm đó ta phái Ám vệ bắt Thôi Uyển Âm nhốt vào một Biệt viện, tiến hành tra khảo.
Lúc đầu ả ta còn nghi ngờ ta đang hù dọa, sau khi ta lấy dụng cụ tra tấn ra, ả lập tức sợ hãi khóc đến chảy nước mắt nước mũi, không còn chút phong phạm của đích nữ Thế gia.
Ả nói ả là người công lược đến từ thế giới khác, nhiệm vụ của ả chính là chinh phục được trái tim của ta.
“Biểu ca, nếu huynh không thích muội, muội sẽ chết.”
Tóc ả rối tung, khóc đến sưng cả mắt.
Nhưng ta nhất định sẽ không nương tay, nhân từ với ả.
Thôi Uyển Âm thật sự đã chet, ta không còn lý do gì để buông tha cho ả.
Ta mời Thôi Uẩn đến Biệt viện, để hắn trốn ở một chỗ khuất, nghe được chính miệng ả ta thừa nhận thân phận thật sự của mình.
Thôi Uẩn rất nhanh đã chấp nhận được sự thật trước mắt, thì ra hắn cũng đã sớm phát hiện Thôi Uyển Âm có chút kì lạ.
Trong ấn tượng của hắn, tiểu muội của mình ôn hòa an tĩnh, tâm khí cao ngạo, không thể vì một nam nhân không yêu mình mà muốn chết muốn sống.
Hắn viết thư thông báo chuyện của Thôi Uyển Âm cho Thôi gia.
Sau khi Thôi gia bàn bạc, đã quyết định đến Kinh thành đưa Thôi Uyển Âm về nhà. Thôi Uẩn nói cho ta biết bọn họ sẽ đưa Thôi Uyển Âm vào Am ni cô, phái người trong giữ.
Sau khi Thôi Uyển Âm biết được, lập tức phát điên.
“Không cần! Ta không muốn đến Am ni cô, ta đã ở đó suốt 5 năm rồi, ta sẽ không quay lại đó nữa!”
“Tạ Ngọc! hai lần rồi!”
“Ta chinh phục ngươi hai lần rồi! Ta kém Tiêu Thanh Nguyệt ở điểm nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/minh-nguy-t-b-t-kh-truy&chuong=19]
Vì sao ngươi lại không chịu yêu ta?”
Ta run sợ, lời của ả ta là như thế nào?
Ả lại cười như điên dại: “Ta sẽ bị Hệ thống trừng phạt! Ta không có được! Ngươi cũng đừng hòng có được!”
8.
Ta còn chưa hỏi rõ ràng thâm ý trong lời nói của Thôi Uyển Âm, thì bên phía Tiêu Thanh Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Nàng đi qua Thanh Châu, biết được Tri châu Trần Tuần tội ác chồng chất, ép bá tánh vào rừng làm Thổ phỉ, liền tự tay viết một lá thư trần tình, phái người đưa tới Ngự tiền.
Ta nhận được tin tức, chủ động xin Bệ hạ đi Thanh Châu ‘tiêu diệt Thổ phỉ’.
Một đường quất roi thúc ngựa, cuối cùng cũng đã nhìn thấy người trong lòng nhung nhớ.
Nàng gầy đi một chút, ta muốn phái người đưa hàng hồi Kinh, nàng lại không chịu.
“Trần Tuần ở Thanh Châu một tay che trời, nếu chúng ta không mạo hiểm, những ngày tháng gian khổ của bá tánh Thanh Châu khi nào mới chấm dứt?”
“Ngày nào chưa diệt Trần Tuần, bá tánh Thanh Châu còn khổ thêm một ngày.”
“Bá tánh chịu khổ, Bổn cung thân là Công chúa, làm sao có thể chỉ lo cho bản thân?”
Ta không thể làm gì được nàng.
Từ ngày ta và nàng thành thân, ta cảm giác mình không thể làm gì được nàng.
Trước khi đi nàng còn trịnh trọng hành lễ với ta: “Tạ đại nhân, trước tiên ta thay mặt bá tánh Thanh Châu cảm tạ ngươi, mạng của bọn họ, mạng của ta đều nhờ hết vào ngươi.”
Bây giờ cả tên ta nàng cũng không muốn gọi.
Trong lòng ta có chút mất mát.
Nhưng hôm nay, đến thân phận để cãi nhau với nàng ta cũng không còn.
9.
Kế hoạch vây bắt Trần Tuần tiến hành thuận lợi.
Trần Tuần vẫn luôn cho rằng ta là kẻ ngốc, đến khí binh mã bao vây Trần phủ, hắn mới biết mình đã bị trúng kế.
Hắn biết mình khó thoát được tội chết, nảy sinh ý định muốn kéo Tiêu Thanh Nguyệt chôn cùng.
Ta vội vàng ôm Tiêu Thanh Nguyệt vào lòng mà bảo vệ, lại không cẩn thận bị mũi tên bắn trúng vào cánh tay.
Trần Tuần thấy thế, cất tiếng cười to:
“Tuy không giet được Công chúa, nhưng có Tạ thị công tử đi cùng cũng xem như đáng giá!”
Tiêu Thanh Nguyệt vội vàng ngẩng đầu.
Nàng nhìn ta, ánh mắt gấp gáp, hoảng loạn không thể giấu được.
Lòng ta vui mừng, lại không đành lòng để nàng lo lắng, nuốt chút tanh ngọt trong miệng xuống, nhẹ giọng trấn an nàng: “Thanh Nguyệt, đừng sợ……”
Lời còn chưa dứt.
Ta chỉ cảm thấy rất đau đầu, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận