Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MỘNG PHƯỢNG HOÀNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-04-10 22:09:20
15

Nhờ có Lục vương gia giúp đỡ, ta được vào cung diện kiến Hoàng hậu.

Suốt thời gian qua, bà ta bị chuyện của đích tỷ làm cho tâm lực hao tổn, nhìn thấy ta cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.

"Ngươi tới làm gì! Bản cung không muốn gặp ngươi!"

"Nhìn thấy gương mặt ngươi, ta lại nghĩ tới đồ tiện nhân kia! Ngươi quả thực có một người tỷ tỷ tốt!"

Ta đến, đương nhiên là để phủi sạch quan hệ, tránh bị đích tỷ liên lụy.

Dù sao nàng ta làm ô uế hậu cung, dùng thuốc mê hoặc Hoàng thượng đều là trọng tội.

Vì vậy, ta cúi đầu, giả bộ tủi thân, nức nở:

"Mẫu hậu, hôm nay thần thiếp đến là để đại nghĩa diệt thân!"

"Hôm đó, đích tỷ từng nói với thần thiếp, nàng ta muốn đến dân gian tìm một vị bí dược."

"Là thần thiếp không tốt, thần thiếp có tội! Không thể ngăn cản nàng ta."

"Nay tình hình ngày càng nghiêm trọng, thần thiếp mạn phép dâng bí dược! Tố cáo đích tỷ gây họa làm loạn hậu cung!"

Nói rồi, ta dùng khăn tay bọc một viên thuốc dâng lên.

Ngay từ đầu, bí dược này là do ta phái người bán cho Đại phu nhân, sau khi xong việc, ta đã bảo người đó giấu đi.

Đợi đến thời cơ thích hợp, ta sẽ ra tay, giáng cho đích tỷ một đòn cuối cùng.

Hoàng hậu mừng rỡ, vội vàng sai ngự y nhận lấy, vừa phân tích, phát hiện quả nhiên là loại thuốc này.

Bà ta nắm lấy tay ta, hết lời khen ngợi:

"Ngoan, ngươi làm tốt lắm!"

"Ngươi chỉ là một thứ nữ, từ nhỏ đã bị đồ tiện nhân kia chèn ép, chuyện này sao có thể trách ngươi!"

"Nay ngươi đại nghĩa diệt thân, bản cung nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi."

Ta nở nụ cười ngây thơ, nhân cơ hội này tỏ lòng trung thành với Hoàng hậu:

"Thần thiếp không dám, chỉ mong mẫu hậu che chở cho thần thiếp là đủ."

Tục ngữ có câu, "dựa vào cây lớn dễ hóng mát".

Đợi sau này ta lật đổ được đích tỷ, lại bám vào cây đại thụ là Hoàng hậu, còn lo không có ngày tháng tốt đẹp sao?

Có vật chứng và lời khai của ta, Hoàng hậu nắm chắc phần thắng, lập tức sai người bắt đầu lục soát khắp cung.

Quả nhiên trong long diên hương mà Hoàng thượng dùng, tìm thấy viên thuốc vẫn chưa cháy hết.

Đích tỷ muốn hủy hoại chứng cứ, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.

Nàng ta bị bắt tại trận, nhân chứng, vật chứng, không thiếu thứ gì.

Ngay cả kỹ nữ thanh lâu kia cũng phản bội, nói đích tỷ và Đại phu nhân đã uy h/i/e/p, d/u d/o nàng ta.

Muốn học phòng thuật, mê hoặc Hoàng thượng.

Như vậy, tội danh gây họa làm loạn hậu cung của đích tỷ coi như đã được x/a/c thực.

16

Để hả giận, trước mặt mọi người Hoàng hậu tát cho nàng ta một cái:

"Ngươi, đồ tiện nhân! Dám cả gan mê hoặc Hoàng thượng, tự ý dùng cấm dược!"

"Còn dám đi khắp nơi rêu rao mình là Hoàng hậu! Sao? Muốn thay thế vị trí của bản cung sao!"

"Tiếc rằng ngươi phạm phải trọng tội, theo luật phải xử tử!"

Nói xong, bà ta sai người bắt đích tỷ lại, việc đầu tiên là khoét đi vết bớt trên mày nàng ta.

Hoàng hậu nắm lấy mặt đích tỷ, nụ cười tàn độc:

"Ngươi không phải trời sinh điềm lành sao? Không phải tự xưng là mệnh cách phượng hoàng sao!"

"Hôm nay, bản cung sẽ trừ khử cái ấn ký chim tà này của ngươi trước! Chấn chỉnh lại thói xấu trong cung!"

Đích tỷ sợ hãi liên tục đ/ậ/p đầu cầu xin, cầu xin Hoàng hậu đừng làm vậy.

Nhưng Hoàng hậu không hề mềm lòng, thái giám hành hình lại càng tàn nhẫn.

Đ/ố/t đỏ dụng cụ bằng sắt, rồi khoét vết bớt ra.

Đích tỷ đ/a/u đ/o/n đến gần như ngất đi, lại liên tục bị hắt nước lạnh cho tỉnh lại.

Nhìn lỗ m/a/u giữa mày nàng ta, ta lộ ra vẻ mặt hả hê.

Đích tỷ à đích tỷ, ngươi tự cho mình trời sinh mệnh tốt, giờ đây cũng coi như nếm trải được tâm trạng của ta khi xưa.

Sau khi bị khoét đi vết bớt, đích tỷ mất nửa cái mạng, nàng ta nằm rạp trên mặt đất, sống dở c/h/e/c dở.

Hoàng hậu lại tiếp tục hạ chỉ, giọng điệu hống hách:

"Nể tình muội muội của ngươi đại nghĩa diệt thân, phụ thân ngươi lập được chiến công hiển hách, tội danh không đến mức liên lụy cả tộc."

"Nhưng ngươi và người mẫu thân tiện tì kia của ngươi, đều phải c/h/e/m đầu!"

Nghe tin Đại phu nhân cũng bị liên lụy chịu phạt, đích tỷ gắng gượng đứng dậy.

"Hoàng hậu! Tất cả tội danh cứ để một mình ta gánh chịu, không liên quan đến người khác!"

"Chuyện này không liên quan gì đến nương ta!"

Nói xong, nàng ta lại quay đầu nhìn ta, trong mắt mang theo mối hận ngút trời.

"Là nàng ta! Đều là nàng ta sai khiến ta! Trước đó khi nàng ta đến cung, đã cố ý x/u/i g/i/u/c ta mê hoặc Hoàng thượng!"

"Nương nương minh giám! Đều là do đồ tiện nhân kia x/u/i g/i/u/c ta!"

Mà ta, làm ra vẻ mặt sợ hãi, nép vào lòng Lục vương gia.

"Mẫu hậu, thần thiếp không dám! Sao thần thiếp có thể x/u/i g/i/u/c đích tỷ!"

"Từ nhỏ đến lớn, thần thiếp sống cuộc sống như thế nào, người trong phủ đều rõ."

"Đích tỷ luôn tự cho mình là cao, căn bản không coi thần thiếp ra gì, sao có thể nghe theo lời thần thiếp?"

Những lời này của ta vừa thốt ra, mọi người đều dùng ánh mắt thương h/a/i nhìn ta.

Nhất là Lục vương gia, càng thêm đau lòng, ôm ta vào lòng vỗ về.

"Mẫu hậu! Tiện nhân kia cố ý đổ tội cho Vương phi, nên lập tức xử tử nàng ta!"

"Loại người lang sói dã tâm như vậy, giữ lại trên đời cũng chỉ là tai họa!"

Hoàng hậu khẽ gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, sai người lôi đích tỷ xuống.

Trước khi đi, đích tỷ trừng mắt nhìn ta không rời.

"Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Nhưng ta không hề sợ hãi, dù sao kẻ ác tự có trời thu.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận