Loading...
NHỮNG CON ĐƯỜNG XI MĂNG XÂY THÊM
Tác giả: Ẩn Danh
Thể loại:
Góc Nhìn Nữ, Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt

Tình trạng:
Hoàn thành
Chương
6
Lượt đọc
1724
Đánh giá
0.00/5
Giới thiệu truyện:
Hồi trẻ, nhờ vận may của thời đại, tôi ăn nên làm ra, tự gây dựng sự nghiệp mở một cửa hàng trực tuyến.
Sau đó, việc buôn bán càng lúc càng lớn, đến trung niên, tôi may mắn có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có.
Nghĩ đến chuyện uống nước nhớ nguồn, tôi chủ động liên hệ với trưởng thôn, bỏ tiền túi xây vài con đường xi măng cho làng quê.
...
Sau đó, việc buôn bán càng lúc càng lớn, đến trung niên, tôi may mắn có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có.
Nghĩ đến chuyện uống nước nhớ nguồn, tôi chủ động liên hệ với trưởng thôn, bỏ tiền túi xây vài con đường xi măng cho làng quê.
...
Hồi trẻ, nhờ vận may của thời đại, tôi ăn nên làm ra, tự gây dựng sự nghiệp mở một cửa hàng trực tuyến.
Sau đó, việc buôn bán càng lúc càng lớn, đến trung niên, tôi may mắn có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có.
Nghĩ đến chuyện uống nước nhớ nguồn, tôi chủ động liên hệ với trưởng thôn, bỏ tiền túi xây vài con đường xi măng cho làng quê.
Không ngờ, chỉ vì công nhân tiện thể lát thêm một đoạn đường trong sân nhà tôi, bà con lập tức đòi tôi phải “giải thích rõ ràng”.
Tôi bỏ tiền của mình, lát đường trong sân nhà mình, thấy chẳng có gì sai, nhưng trong mắt bà con, tôi lại bị chửi là kẻ ích kỷ, vong ân bội nghĩa.
Cho đến khi bà Vương ở đầu làng sẩy chân ngã xuống hố, ông Vương liền dẫn theo một đám người đến đòi tôi bồi thường năm trăm nghìn tệ.
Khoảnh khắc đó tôi chợt nhận ra, với một số người, lòng tốt thực sự là thứ dư thừa.
Sau đó, việc buôn bán càng lúc càng lớn, đến trung niên, tôi may mắn có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có.
Nghĩ đến chuyện uống nước nhớ nguồn, tôi chủ động liên hệ với trưởng thôn, bỏ tiền túi xây vài con đường xi măng cho làng quê.
Không ngờ, chỉ vì công nhân tiện thể lát thêm một đoạn đường trong sân nhà tôi, bà con lập tức đòi tôi phải “giải thích rõ ràng”.
Tôi bỏ tiền của mình, lát đường trong sân nhà mình, thấy chẳng có gì sai, nhưng trong mắt bà con, tôi lại bị chửi là kẻ ích kỷ, vong ân bội nghĩa.
Cho đến khi bà Vương ở đầu làng sẩy chân ngã xuống hố, ông Vương liền dẫn theo một đám người đến đòi tôi bồi thường năm trăm nghìn tệ.
Khoảnh khắc đó tôi chợt nhận ra, với một số người, lòng tốt thực sự là thứ dư thừa.
Chương Mới
Xem tất cả
CÙNG ĐĂNG BỞI Dưới Khóm Nemophila
xem thêmĐánh Giá
Không có đánh giá nào.
Hâm mộ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận