Hồi trẻ, nhờ vận may của thời đại, tôi ăn nên làm ra, tự gây dựng sự nghiệp mở một cửa hàng trực tuyến.
Sau đó, việc buôn bán càng lúc càng lớn, đến trung niên, tôi may mắn có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có.
Nghĩ đến chuyện uống nước nhớ nguồn, tôi chủ động liên hệ với trưởng thôn, bỏ tiền túi xây vài con đường xi măng cho làng quê.
Không ngờ, chỉ vì công nhân tiện thể lát thêm một đoạn đường trong sân nhà tôi, bà con lập tức đòi tôi phải “giải thích rõ ràng”.
Tôi bỏ tiền của mình, lát đường trong sân nhà mình, thấy chẳng có gì sai, nhưng trong mắt bà con, tôi lại bị chửi là kẻ ích kỷ, vong ân bội nghĩa.
Cho đến khi bà Vương ở đầu làng sẩy chân ngã xuống hố, ông Vương liền dẫn theo một đám người đến đòi tôi bồi thường năm trăm nghìn tệ.
Khoảnh khắc đó tôi chợt nhận ra, với một số người, lòng tốt thực sự là thứ dư thừa.
1
Hơn mười năm trước, tôi vừa tốt nghiệp đại học.
Sau khi làm nhân viên văn phòng vài tháng, dần dần tôi thấy chán nản.
Khi ấy, thương mại điện tử bước vào giai đoạn phát triển bùng nổ, tôi quyết định khởi nghiệp, mở một cửa hàng quần áo trên Taobao.
Có lẽ tôi may mắn, thực sự được hưởng “vận may của thời đại”, thương hiệu tôi tạo dựng ngày càng nổi tiếng.
Khi bước vào tuổi trung niên, tên tôi cũng xuất hiện trong bảng xếp hạng các doanh nhân giàu có.
Có một lần quê nhà gặp lũ lớn, tôi nhìn thấy bà con vùng núi quê mình đứng trên nền đất lầy lội, gương mặt tràn đầy bất lực trên bản tin truyền hình.
Nghĩ đến chuyện “chim mỏi nhớ rừng, uống nước nhớ nguồn”, làm người không thể quên gốc gác.
Tôi lập tức tôi gọi điện cho trưởng thôn, bàn bạc muốn bỏ tiền túi xây vài con đường xi măng cho làng.
Trong điện thoại, trưởng thôn do dự: “Tiểu Cầm, ý tưởng của cô rất tốt, nhưng hiện giờ chúng tôi không đủ kinh phí đâu.”
Tôi tất nhiên hiểu tình cảnh khó khăn của làng, liền cam đoan: “Trưởng thôn, tiền xây đường tôi tự bỏ ra, coi như là báo đáp quê hương.”
Trưởng thôn xúc động đến giọng cũng nghẹn lại: “Tiểu Cầm, cô đúng là đứa trẻ hiền lành, tôi thay mặt bà con cảm ơn cô.”
Mẹ tôi cũng tán thành việc này, còn nói bà con chắc chắn sẽ biết ơn tôi, sau này mỗi khi bước đi trên con đường xi măng phẳng lì cũng sẽ nhớ tới tôi.
Tôi đáp rằng mình không mong bà con phải cảm kích, chỉ hy vọng cuộc sống của họ ngày một tốt hơn.
Nửa đời người, món ăn tôi nhớ nhất vẫn là bánh hoa hoè do dì Lý hàng xóm thuở nhỏ làm.
Sau khi dì Lý qua đời, tôi chẳng còn được nếm qua hương vị khéo léo ấy, cũng không còn gặp được sự tử tế chất phác như xưa nữa.
Tôi thực sự không ngờ, quyết định xuất phát từ lòng tốt của mình cuối cùng lại rước về nhiều rắc rối.
Công nhân trải một lớp xi măng dày trên các đoạn đường mà dân làng bắt buộc phải đi, làm xong vẫn còn thừa một chút.
Họ tiện tay giúp tôi lát luôn một đoạn trong sân nhà cũ, để từ cổng làng đến tận cửa nhà tôi đều là đường xi măng phẳng lì.
Kết quả, chỉ vì đoạn đường lát thêm trong sân ấy, bà con kéo nhau đến nhà trưởng thôn gây sự, nói muốn tìm tôi “lý giải rõ ràng”.
Trong điện thoại, trưởng thôn khẩn khoản nhờ tôi về làng một chuyến: “Tiểu Cầm, bà con có chút ý kiến về đoạn đường xi măng này, cô mau về giải thích với mọi người đi. Họ cứ bám lấy tôi không chịu về, tôi cũng không nói cho họ hiểu được.”
Thời gian đó tôi thực ra rất bận, mỗi ngày nào là chọn mẫu hàng, nào là livestream, còn phải kiểm tra cả hậu mãi.
Nhưng mẹ tôi lại đúng lúc nhớ nhà, giục tôi đưa bà về thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ng-con-ng-xi-m-ng-x-y-th-m&chuong=1]
Nếu có hiểu lầm gì, cũng nên nói rõ với bà con, tránh làm mất hòa khí.
Nhìn mái tóc đã điểm bạc của mẹ, tôi trầm ngâm. Tiền có thể kiếm cả đời cũng chẳng hết, nhưng ngày tháng được ở bên người thân thì có hạn.
Vì thế, tôi gác công việc sang một bên, lái xe chở mẹ trở về quê.
Đường đi gập ghềnh, mãi đến khi thấy con đường xi măng kéo dài từ xa, tôi mới thấy lòng nhẹ nhõm phần nào.
Thế nhưng vừa đến đầu làng, mấy người dân vác cuốc xẻng đã chặn xe tôi lại.
Dẫn đầu là Lý Cường luôn thích tranh cãi với trưởng thôn trong các cuộc họp chi bộ.
Hắn hất tàn thuốc, liếc xéo tôi, mở miệng đã chất vấn: “Hồ Cầm, cô tự ý cho lát thêm một đoạn trong sân nhà mình, là có ý gì đây?”
2
Tôi hơi sững sờ, xi măng là do tôi bỏ tiền mua, lát đường trên phần đất của chính mình thì có gì sai?
Mẹ tôi ngồi ghế phụ ra hiệu bằng ánh mắt. Nghĩ đến chuyện nên lấy thiện chí mà đối đãi, tôi mỉm cười giải thích: “Anh Cường, các đoạn đường chung đều đã lát xi măng xong, vẫn còn dư một ít, nên công nhân lát luôn trong sân nhà tôi.”
Lý Cường liếc kỹ chiếc Volkswagen tôi đang lái, ra hiệu tôi xuống xe: “Tôi đứng ngoài này nói chuyện, cô thì ngồi trong xe xịn ấm êm không nhúc nhích, đang coi thường tôi đấy à?”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của mấy người dân khác nhìn tôi lập tức thêm mấy phần địch ý.
Tôi bảo mẹ cứ ngồi yên trong xe, còn mình chủ động bước xuống, nói với hắn: “Anh Cường, anh đừng hiểu lầm, tôi không coi thường mọi người. Tôi cũng từ ngôi làng này mà đi ra, sao có thể coi thường ai được chứ?”
Lý Cường hừ lạnh: “Thôi bớt nói mấy câu hay ho đi. Nếu thật sự coi trọng chúng tôi, cô đã chẳng lái xe vào làng. Cả làng mấy hộ có xe đâu, chẳng phải cô đang cố tình về đây khoe khoang sao?”
Tôi lại thấy khó hiểu. Đường vào làng vừa dài vừa khó đi, đã có xe, sao tôi không chạy?
Tôi gắng giữ nụ cười: “Mẹ tôi tuổi đã cao, đường vào làng khó đi, chúng tôi chỉ muốn về nhanh một chút nên tôi mới lái xe.”
Lý Cường vẫn chẳng chịu nghe, còn lôi cả mẹ tôi ra dè bỉu: “Mẹ cô cũng thế, mới ở thành phố mấy tháng mà thân thể yếu ớt rồi à? Đoạn đường mười mấy dặm này có gì khó đi chứ? Mẹ tôi đi cả đời, đến ch.ết còn chẳng kêu một tiếng.”
Hắn vừa nhắc đến dì Lý, cơn giận của tôi lập tức vơi đi một nửa. Tôi tiếp tục gượng cười: “Chúng ta đừng đứng ở đầu làng nói chuyện nữa, có gì thì về nhà bàn tiếp đi.”
Mấy người dân cũng khó chịu vì gió lạnh lùa buốt, đưa mắt ra hiệu cho Lý Cường. Hắn nhếch miệng: “Được thôi. Để mẹ cô xuống xe, cùng chúng tôi đi bộ về.”
Tôi vừa định từ chối, mẹ đã chậm rãi đẩy cửa xuống xe: “Tiểu Cầm, nghe lời thằng Cường đi, mẹ đi cùng mọi người. Con đường này mẹ đi mấy chục năm rồi, vẫn còn đi được.”
Tôi không cãi nổi mẹ, đành đỗ xe dưới gốc cây nghiêng ở đầu làng, nuốt cơn bực vào bụng, đỡ mẹ bước từng đoạn về nhà.
Thấy chúng tôi ngoan ngoãn đi theo, Lý Cường càng thêm đắc ý, huýt sáo một điệu khoan khoái.
Đi bộ vài dặm mới về đến cửa nhà, chân tôi mỏi rã rời.
Mẹ tôi còn kiệt sức hơn, không thốt nổi một câu, ngồi phịch xuống bậc cửa.
Lý Cường ngậm điếu thuốc mới, giọng nhởn nhơ: “Cô ở nhà đợi đi, tôi đi gọi trưởng thôn tới dạy dỗ cô.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận