Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHỮNG CON ĐƯỜNG XI MĂNG XÂY THÊM

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-23 21:24:42
9
Hoàng Phương dọn sạch mảnh vỡ trên sàn, thở dài bất lực: “Tiểu Cầm, bây giờ em kiếm được từng ấy tiền, đó là điều bọn chị đến nghĩ cũng không dám. Đã giàu đến vậy, nhân tiện giúp dân làng lát luôn đường trong sân thì có sao đâu? Với em, đó chỉ là chút tiền lẻ, một tháng là kiếm lại được, nhưng với bà con, đó là mấy chục năm yên ổn. Đã giúp rồi, sao không giúp cho trót? Bà con sẽ nhớ ơn em suốt đời.”
Mẹ tôi cúi đầu im lặng. Tôi cảm giác một luồng lạnh buốt tràn khắp lồng ngực, nhếch môi cười nhạt: “Vậy các người có bao giờ thật sự nhớ ơn tôi không?”
Hoàng Phương không hiểu ý trong câu hỏi, ngập ngừng: “Ý em là… số tiền mấy vạn bọn chị còn nợ à? Quán nhỏ này mỗi năm kiếm chẳng đáng là bao, em ở thành phố sống sung túc, thiếu gì mấy vạn đó đâu. Hay là… em có thể…”
Tôi lạnh giọng ngắt lời: “Không thể. Tám vạn tôi cho hai người vay mở quán, trả lại cho tôi đủ, bằng không, tôi sẽ kiện ra tòa.”
Hoàng Minh giận dữ, chộp cây chổi dựng ở góc tường, giơ lên định đánh: “Hồ Cầm, ý cô là gì? Cô quên hết tình nghĩa từ nhỏ rồi à? Tám vạn bạc thôi, một bà chủ lớn như cô mà cũng lôi ra tính toán? Không thể để cho bọn nghèo như chúng tôi con đường sống sao? Dân làng nói đúng, cô là một con đàn bà độc ác, khác hẳn khi còn nhỏ! Đậu đại học xong là đổi tính, coi thường chúng tôi, còn muốn chèn ép bọn tôi!”
Tôi chắn mẹ và Tiểu Vân ra sau lưng: “Hoàng Minh, nếu dám động thủ, tôi sẽ tống cậu vào tù ngay.”
Hoàng Minh liếc sang Hoàng Phương, hậm hực hạ chổi xuống: “Đúng là lũ học hành sách vở, mở miệng ngậm miệng toàn chuyện đẩy người ta vào tù.”
Chưa kịp dứt lời, vài dân làng bất ngờ xông vào, dẫn đầu là ông Vương ở đầu làng.
Ông ta chỉ thẳng mặt tôi, quát ầm lên: “Chính con mụ trọc phú nhà cô lát cái đường xi măng chết tiệt ấy, hại bà già nhà tôi ngã!”
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị họ kéo đến hiện trường. Cúi mắt nhìn, trên nền xi măng bằng phẳng không biết bị ai cố ý đập thành một cái hố to.
Bà Vương chống gậy, mắt kém, lại trời tối nhìn không rõ, trượt chân ngã xuống hố, nằm dưới đất kêu rên than vãn.
Tôi nhíu mày: “Ông Vương, cái hố này rõ ràng có người cố tình đập ra, không phải lỗi của đường. Sau khi công nhân hoàn thành, tôi đã thuê người kiểm tra kỹ mới thanh toán lần cuối, công trình này không thể có vấn đề.”
Ông Vương quay đầu liếc mấy dân làng phía sau, nhưng vẫn vênh váo: “Cô nói nhăng cái gì? Tưởng tôi già dễ bị bịp à? Rõ ràng đường cô làm kém chất lượng, để nguyên cái hố to thế kia, là cố ý muốn hại chết mấy người già trong làng!”
Mấy dân làng phía sau cũng nhao nhao: “Con nhỏ Hồ Cầm này đúng là ác độc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ng-con-ng-xi-m-ng-x-y-th-m&chuong=5]

Vài hôm nay bọn tôi giục nó lát tiếp đường, tôi thấy nó ghi hận, nên mới cố ý đào hố hại người!”
“Tôi thấy cũng thế! Đường xi măng này làm sao tốt bằng đường đất trước kia? Nó còn khoe bỏ ra hai mươi vạn, tôi cá là xạo!”
“Này ông Vương, mau đưa bà Vương đi bệnh viện đi! Tiền viện phí chắc chắn phải để Hồ Cầm trả. Con trai út nhà ông chẳng phải sắp lấy vợ sao? Tiền sính lễ mười tám vạn, cũng bảo Hồ Cầm chi luôn, coi như đền bù cho nhà ông!”
10
Ánh mắt tôi lướt qua từng người trong đám đông, gương mặt quen có, lạ có, tất cả đều đang chờ xem tôi bị làm trò hề.
Tôi giơ điện thoại, giọng dửng dưng: “Vừa nãy các người vu khống, bịa đặt tôi, tất cả đều bị tôi ghi âm. Ai nói gì, tự chịu trách nhiệm với lời mình. Đoạn đường xi măng tôi thuê người lát dày, không hề có vấn đề chất lượng. Cái hố này không phải tôi đào, bà Vương ngã xuống cũng không phải tôi đẩy. Tôi sẽ không trả một đồng nào.”
Ông Vương nhặt gậy chống dưới đất, giơ lên định phang tôi: “Cô không trả, ai trả? Bà nhà tôi ngã ra thế này, không mấy vạn thì chữa kiểu gì? Nhà tôi đào đâu ra tiền?”
Tôi giật lấy cây gậy, ném sang bờ ruộng: “Liên quan gì đến tôi? Muốn giở trò đổ vạ, mơ đi!”
Con trai cả của ông ta, Vương Dũng, vừa chơi mạt chược về, hùng hổ lao tới: “Hồ Cầm, nói cho cô biết, cô phải đền cho nhà tôi năm trăm nghìn! Bao gồm cả tổn thất tinh thần, một xu cũng không được thiếu!”
Hắn vừa nói vừa định đẩy tôi, giữa tiếng ồn ào, một giọng trẻ con vang lên: “Ông nội, ba, hai người nhầm rồi. Cái hố này không phải cô xinh đẹp này đào đâu. Con thấy rõ ràng ban ngày ông Lưu cầm búa đập ra hố lớn, sau đó bà mới lỡ chân ngã vào…”
Chưa kịp nói hết câu, bé gái đã bị Vương Dũng bịt miệng, tát một cái: “Câm mồm! Con nít biết gì mà xen vào chuyện người lớn? Về nhà làm bài tập ngay!”
Con bé òa khóc bỏ chạy, mấy đứa trẻ còn lại nhìn nhau, rồi nhao nhao tranh cãi: “Vương Kỳ nói bậy, hố này rõ là bà già tự đào, bà ta cố ý hại người!”
“Con mụ xấu xa, mau bồi tiền, không thì ba tao đánh gãy chân mày!”
Trong đám đông, khóe môi ông Lưu nở nụ cười đắc ý. Lúc này tôi đã hiểu, nhà họ Vương bày trò này chỉ để moi tiền.
Nhưng lần này họ không thành công. Khi Tiểu Vân đưa cho tôi một chiếc điện thoại lạ, mọi người đều chết lặng.
Thì ra ban ngày, Vương Kỳ thấy ông Lưu đào hố, tưởng gặp kẻ xấu, bèn lén lấy điện thoại của Vương Dũng quay video lại.
Ngoài đoạn video, trong máy còn lưu cả đoạn trò chuyện của Vương Dũng với ông Lưu. Hóa ra họ cấu kết, dàn cảnh từ đầu.
Vương Dũng vốn đã chán ghét mẹ mình, vì bà bị bệnh tim phải uống thuốc mỗi ngày. Hắn cố ý muốn bà ngã, nhân cơ hội ép tôi bồi tiền.
Ông Vương nhìn đoạn chat, giận run người, cởi giày định quất thẳng vào con trai: “Mày là đồ súc sinh, lừa người ngoài đã đành, đến cả mẹ ruột cũng dám hại, tao phải đánh chết mày!”
Vương Dũng chẳng phục, trong cơn quẫn trí, đẩy mạnh ông ta một cái.
Ông Vương loạng choạng ngã ngửa, đầu đập xuống tảng đá, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cảnh tượng hỗn loạn. Tôi kéo mẹ và Tiểu Vân lên xe, lập tức rời khỏi làng.
Qua gương chiếu hậu, Vương Dũng cùng một đám người chửi bới đuổi theo, nhưng chạy được trăm mét đã thở hổn hển dừng lại.
Xe chúng tôi lướt ngang qua quán của chị em Hoàng Phương, thấy hai người đang cãi nhau ầm ĩ, chẳng rõ vì chuyện gì.
Hoàng Minh đúng là mang gen xấu của cha, say xỉn, ham cờ bạc.
Hoàng Phương bề ngoài mềm mỏng nhưng bụng dạ cũng chẳng sạch sẽ, từ nhỏ đã chẳng chịu chịu thiệt.
Nhưng những người và chuyện đó, từ giờ đã chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm “Thánh Mẫu” thêm lần nào nữa.
Mất mấy ngày dây dưa, cuối cùng tôi cũng rời khỏi làng yên ổn. Mẹ tôi và Tiểu Vân ngồi ghế sau đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngôi làng mỗi lúc một xa dần. Nếu không có gì bất ngờ, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận