Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHỮNG CON ĐƯỜNG XI MĂNG XÂY THÊM

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-23 21:24:08
3
Tôi và mẹ liếc nhìn nhau. Gọi trưởng thôn đến “dạy dỗ” chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì sai?
Chẳng lẽ vẫn cứ muốn vin vào chuyện con đường xi măng trong sân mà làm lớn chuyện?
Khi trưởng thôn tới, trời đã gần tối. Dân làng cũng chẳng khách sáo, cứ thế ngồi luôn vào bàn ăn trong nhà tôi.
Thằng cháu nội của trưởng thôn rất tự nhiên, chộp lấy cái đùi gà trên bàn, gặm ngon lành.
Trưởng thôn cười gượng: “Tiểu Cầm, thằng bé đói quá, ăn một cái đùi gà nhà cô, chắc cô không để bụng chứ?”
Tôi im lặng, mà thằng bé béo ú kia gần như gặm sạch cả con gà, chỉ còn lại bộ xương trơ trọi.
Thấy tôi tỏ vẻ lạnh nhạt, trưởng thôn bắt đầu nói chuyện vớ vẩn lảng sang chuyện khác: “Tiểu Cầm, nghe nói cô ở thành phố đã ly hôn. Trong làng cũng có không ít trai chưa vợ, cô xem có ai ưng ý không. Dù sao cô là gái hai đời chồng, nhưng điều kiện kinh tế tốt, chắc họ cũng không chê, cô có muốn chọn thử không?”
Dân làng cũng nhao nhao hùa vào: “Hóa ra Hồ Cầm ly hôn rồi à? Thế chẳng phải là đồ đã qua tay sao? Tiền nhiều cũng chẳng để làm gì, tôi thì chẳng đời nào để mắt đến loại đàn bà ‘hàng cũ’. Để tôi về hỏi ông cậu, nhà ông ấy có thằng con trai ngớ ngẩn, chắc cũng chẳng chấp chuyện giày rách.”
“Bị đàn ông thành phố bỏ rồi, ai mà còn thèm nó nữa? Đã thế còn xây đường chỉ lát riêng trong sân nhà, cái loại đàn bà ích kỷ này, bị chê cũng đáng!”
Nhận ra tôi bắt đầu khó chịu, trưởng thôn đứng bật dậy, làm bộ làm tịch: “Đừng ồn nữa, hôm nay chúng ta tới đây là để bàn chuyện nghiêm túc.”
Tôi cảm thấy cực kỳ bực bội, nhíu mày: “Trưởng thôn, cuộc sống của tôi bây giờ rất ổn, chuyện tình cảm cá nhân xin ông khỏi phải bận tâm.”
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi trấn an. Tôi không vòng vo nữa, nhìn thẳng trưởng thôn, hỏi thẳng: “Gọi tôi về đây rốt cuộc là muốn gì?”
Trưởng thôn và mấy người dân trao đổi ánh mắt, rồi hắn nhón một nắm đậu phộng trên bàn: “Tiểu Cầm, đã hỏi thì tôi nói thẳng. Cô bỏ thêm chút tiền nữa, lát xi măng cho sân nhà từng hộ trong làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ng-con-ng-xi-m-ng-x-y-th-m&chuong=2]

Làm vậy thì chẳng ai còn ý kiến gì.”
Tôi đặt đũa xuống, nụ cười đông cứng nơi khóe môi: “Tại sao tôi phải làm thế?”
Trưởng thôn khựng lại: “Chẳng lẽ cô không đồng ý? Chút tiền ấy đối với cô đâu có đáng gì.”
Lý Cường cũng đặt ly rượu xuống, sắc mặt u ám: “Hồ Cầm, đừng nói với bọn tôi là đến chút tiền đó cô cũng không muốn bỏ ra.”
Tôi liếc nhìn mẹ, bình thản nói: “Chỉ riêng phần đường chung trong làng tôi đã bỏ ra hai trăm nghìn tệ. Con số đó đâu phải nhỏ, nhưng tôi đã tự chi, không hề oán thán một lời. Các người chẳng có lý do gì để đòi tôi phải lát xi măng cho từng sân nhà riêng.”
Trưởng thôn ngẩn người, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Nhưng số tiền ấy với cô thật sự chẳng đáng là bao mà.”
4
Tôi hoàn toàn cạn lời. Chẳng lẽ tiền của tôi là gió thổi đến? Tôi bỏ tiền lát đường trong sân nhà mình là chuyện đương nhiên.
Cả làng có đến mấy trăm hộ, bằng đâu mà bọn họ dựa vào đạo nghĩa để trói buộc, bắt tôi phải bỏ tiền lát xi măng cho từng nhà?
Rõ ràng họ biết đây sẽ là một khoản chi không nhỏ, vậy mà lại cho rằng đó là trách nhiệm tôi phải gánh.
Nếu họ không tỏ thái độ ép buộc như vậy, có lẽ tôi còn sẵn lòng bỏ thêm vài chục vạn nữa để giúp làng xây thêm một vài công trình.
Nhưng giờ thì tôi chẳng muốn nữa. Bởi họ chẳng hề biết ơn tấm lòng của tôi, ngược lại còn bám riết lấy tôi như lũ hút máu.
Lý Cường thậm chí còn oán hận trách móc: “Hồ Cầm, hồi nhỏ mẹ tôi cho cô ăn bao nhiêu bánh hoa hoè miễn phí, cô quên hết rồi à? Đỗ đại học, rời khỏi cái làng này là cô quên sạch những người bà con láng giềng chúng tôi. Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát!”
Tôi đập mạnh đũa xuống bàn: “Anh còn mặt mũi nhắc đến dì Lý? Bệnh ung thư vú của dì ấy chính là do anh làm tức đến phát bệnh đấy!”
Lý Cường tức đến mức vỗ bàn bật dậy: “Con tiện nhân, mày dám vu khống tao? Bệnh của mẹ tao là số mệnh, liên quan gì đến tao?”
Nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy đáng thương của dì Lý trước lúc mất, tôi nghiến răng nghiến lợi, chộp lấy cái bát ném thẳng vào đầu hắn: “Đồ súc sinh, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng! Năm đó tôi gửi cho dì Lý năm vạn tệ để chữa bệnh, sau mới biết toàn bộ số tiền bị anh lấy đi ăn nhậu, đánh bạc. Chính vì anh mà bệnh của dì bị trì hoãn, anh còn là người sao? Ngay cả tiền chữa bệnh của mẹ ruột mà cũng cướp!”
Lý Cường ôm đầu gào thét: “Con khốn, mày dám ném tao à? Đừng có nói bậy! Số tiền đó là mẹ tao tự nguyện cho tao! Mày tưởng ai cũng như mày, một năm kiếm vài chục triệu, đến mơ bọn tao cũng chẳng dám nghĩ có thể kiếm được từng ấy. Nói thẳng ra, mày coi thường bọn tao nghèo, cố tình về đây giẫm nát lòng tự trọng của bọn tao chứ gì! Hôm nay tao phải đánh chết mày, cho mày biết, kiếm được tiền thì cũng phải có mạng mà xài!”
Nói xong, hắn nhổ một bãi nước bọt vào tay, nhấc chiếc ghế dài trên đất, định bổ thẳng xuống đầu tôi.
Trưởng thôn sợ tái mặt, hoảng hốt lao đến ôm chặt lấy eo hắn, sợ xảy ra án mạng.
Tôi vội kéo mẹ chạy ra cửa, móc điện thoại định gọi cảnh sát, chợt nhớ ở vùng núi hẻo lánh, cảnh sát có đến cũng chậm, mà tôi lại chưa bị thương, cùng lắm họ đến cũng chỉ giáo huấn vài câu rồi khuyên giảng hòa.
Lý Cường bị mấy người trong làng liều mạng giữ chặt. Để xả giận, hắn đập phá không ít đồ đạc trong nhà tôi.
Khi thấy hắn xé nát tấm ảnh chụp chung của tôi và dì Lý, vứt xuống đất giẫm đạp, tôi xông tới, tát thẳng vào mặt hắn mấy cái.
“Dì Lý hiền lành, hôm nay tôi thay dì dạy dỗ đứa con bất hiếu như anh một trận!”

Bình Luận

0 Thảo luận