5
Thời đại học, từng có lần tôi bị đám lưu manh bám theo quấy rối trên đường, từ đó tôi học võ suốt gần mười năm.
Trong tình huống hai bên không dùng vũ khí, xử lý một kẻ ngoài mạnh trong yếu như Lý Cường chẳng phải việc khó.
Không chiếm được lợi thế với tôi, hắn lập tức nhằm vào mẹ tôi đang đứng trước cửa. Mẹ tôi bỏ chạy, chẳng may bị vấp ngã.
Đúng lúc đó, cảnh sát kịp thời đến, vừa hay nhìn thấy cảnh Lý Cường giơ tay định đánh mẹ tôi.
Tôi nhanh chóng giải thích tình hình, Lý Cường lập tức co rúm như một đứa trẻ tiểu học, bị cảnh sát ấn chặt cổ bắt xin lỗi tôi.
Cuối cùng, vì làm hư hỏng tài sản trong nhà tôi, Lý Cường phải bồi thường năm nghìn tệ.
Hắn không có tiền mặt, chỉ đành viết giấy nợ, lại còn bị cảnh sát răn đe nửa tiếng đồng hồ.
Tôi bôi thuốc trị bầm dập cho mẹ, bà thấy đỡ hơn, may mắn là không bị chấn thương nghiêm trọng.
Sáng hôm sau, tôi chở mẹ bằng xe đạp ra đầu làng, mới phát hiện cửa kính xe Volkswagen của mình bị đập vỡ tan tành.
Chỉ cần nghĩ cũng biết là trò của Lý Cường, hắn ỷ vào việc đầu làng không có camera giám sát mà ngang ngược.
Tôi khẽ cười lạnh. May mà camera hành trình có chế độ ghi hình khi đỗ xe, gương mặt xấu xí của Lý Cường lúc cầm búa bị quay lại rõ mồn một.
Tôi mang đoạn video giao cho cảnh sát, Lý Cường bị tống vào trại tạm giam, tiền bồi thường lại cộng thêm sáu nghìn tệ.
Trước khi bị đưa đi, hắn còn chửi rủa om sòm: “Hồ Cầm, con đ.ĩ này! Nghe nói mày ở thành phố ly hôn, bị đàn ông đá nên mới ôm hận, quay về làng gây rối với bọn tao đúng không?”
Tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh. Đến cảnh sát cũng thấy những lời lẽ bẩn thỉu ấy không thể nghe nổi, lập tức đạp ga, đưa hắn thẳng đến đồn.
Xe tôi hỏng, tôi đành gọi cho trợ lý Tiểu Vân đến đón, còn tôi dìu mẹ đứng bên đường chờ.
Mẹ tôi đã sống cả nửa đời người ở vùng núi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ng-con-ng-xi-m-ng-x-y-th-m&chuong=3]
Tôi luôn muốn đón bà lên thành phố tiện bề chăm sóc.
Nhưng bà cứ khăng khăng từ chối, nói mình quen với ruộng vườn, hơn nữa bà con lối xóm đều quan tâm.
Mấy tháng trước, mẹ đột nhiên đau dạ dày, lúc ấy mới chịu đi theo tôi đến bệnh viện lớn ở thành phố chữa trị.
Ban đầu, bà vẫn một mực nói chờ bệnh khỏi sẽ về quê ở, nhưng sau trận xung đột với dân làng lần này, mọi chuyện khác hẳn.
Bà ngước mắt nhìn về hướng quê nhà, giọng buồn bã: “Nhà này chắc không về được nữa, bà con đều không thèm nhìn mặt mẹ con mình.”
Nghe vậy, lòng tôi nghẹn lại, nhưng nghĩ kỹ, tôi cũng chẳng làm gì sai.
Hôm đó, có một người dân chỉ tay vào tôi, giọng trách móc: “Đã làm việc tốt thì phải làm cho trọn. Không lẽ lát xi măng cho mỗi một nhà thôi? Có một nhà lát rồi thì cả làng đều phải có, nếu không, mỗi lần mở cửa thấy sân nhà lầy lội, ai mà chẳng khó chịu.”
Tôi suýt nữa cãi nhau với hắn. Hắn giận dữ đến mức mắng thẳng: “Cô lát nửa chừng thế này chẳng phải cố tình làm người ta bực sao?”
Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu thấm thía câu: “Hạ trùng bất khả ngữ băng, tỉnh ốc bất khả ngữ hải” (loài ve sầu mùa hạ không thể bàn chuyện băng giá, con ếch nơi đáy giếng không thể nói về biển khơi.) (ý nói là thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp)
6
Nhưng cũng có lúc, không phải cứ tôi né tránh là xong chuyện.
Những người dân quê ngang ngược, vô tri ấy còn khó đối phó hơn tôi tưởng.
Dì Triệu - mẹ vợ của Lý Cường dẫn theo một đám người chặn xe Tiểu Vân ngay ở đầu làng.
Tiểu Vân hoảng hốt gọi điện cầu cứu. Con bé vừa tốt nghiệp đại học, nào đã từng gặp kiểu người dữ dằn như dì Triệu?
Khi tôi và mẹ chạy tới nơi, dì Triệu đang đập mạnh vào cửa kính xe của Tiểu Vân, giọng the thé: “Con bé kia, mày từ đâu đến thì về đó đi. Hồ Cầm còn chưa lát xong đường trong làng, bọn tao không cho nó đi đâu hết!”
Tiểu Vân run rẩy, không dám mở cửa: “Bác ơi, bác đừng làm khó cháu. Chị Cầm thật sự là người tốt, mọi người chắc chắn đã hiểu lầm chị ấy.”
Em trai Triệu Cương của dì Triệu thì nhếch miệng cười đểu: “Con bé này, trông mày cũng xinh xắn đấy. Lấy chồng chưa? Đã tới làng tao, coi như có duyên, hay là ở lại làm vợ tao đi?”
Tiểu Vân hoảng hốt xua tay: “Anh trai, tôi có bạn trai rồi. Tôi chỉ đến đón chị Cầm, xin các người đừng cản đường, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Triệu Cương khạc một bãi nước bọt lên kính chắn gió, hừ lạnh: “Hừm, đã đến thì đừng mơ mà đi. Mày dám báo cảnh sát, tao bắt nhốt mày vào chuồng lợn!”
Tôi chen qua đám đông, giật phắt chiếc giày da khỏi chân, ném thẳng vào sau đầu Triệu Cương: “Đồ hạ tiện! Cút ngay!”
Triệu Cương ôm gáy rống lên một tiếng, định vung tay tát tôi: “Đồ vong ân bội nghĩa, bọn tao đang tìm mày đây!”
Tiểu Vân hạ cửa kính, tạt luôn lọ ớt bột chuẩn bị sẵn vào mặt hắn.
Triệu Cương không kịp tránh, đau đến mức rú lên, chật vật như chó lạc.
Dì Triệu vốn đang cố sức níu chặt eo tôi, thấy em trai bị thương, liền ngồi phịch xuống đất, giở trò ăn vạ: “Gọi cảnh sát đi! Đám thành phố các người ỷ có xe xịn là muốn đâm chết bọn tôi à? Trên đời này còn luật pháp không hả?”
Mẹ tôi cuống quýt định kéo bà ta dậy, dì Triệu lại trừng mắt lườm mẹ tôi, gằn giọng: “Tất cả là do mày, con mụ già đẻ ra con tiện nhân này! Làm bộ làm tịch, giả nhân giả nghĩa muốn làm việc tốt cho làng, cuối cùng đường lát dở dang, chẳng phải cố tình làm bọn tao khó chịu à?”
Dì Triệu còn đẩy mẹ tôi một cái, suýt khiến bà ngã. Tôi vội đỡ mẹ, lạnh giọng nhìn chằm chằm dì Triệu: “Dì Triệu, làm người không thể vong ân bội nghĩa. Con gái dì hồi nhỏ sốt cao suýt chết, chính mẹ tôi đã cõng nó tới bệnh viện trên trấn!”
Con gái Tiểu Lan của dì Triệu hiện đang ở cữ trong nhà, nghe nhắc tới chuyện xưa, dì Triệu chỉ lộ vẻ khinh bỉ: “Tôi có cầu xin bà ta cứu đâu? Con gái chẳng qua là thứ vứt đi, chết thì chết! Hai lần sinh đều chẳng đẻ nổi cho thằng Cường nhà tôi một thằng con trai, giờ nằm bẹp ở nhà, ngày nào tôi cũng phải hầu hạ, thật đúng là xúi quẩy!”
Triệu Cương nheo mắt, chửi rủa tục tĩu: “Hồ Cầm, con đ.ĩ thối tha! Ở thành phố kiếm được chút tiền là cố tình mò về khoe khoang phải không? Bao nhiêu năm trước chuyện cũ rích còn dám lôi ra nói! Tiểu Lan có chết cũng chẳng sao, nhà họ Triệu tao còn tao đây để nối dõi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận