7
Đám dân làng phía sau cũng phụ họa ầm ĩ: “Đúng thế, tôi thấy Hồ Cầm rõ ràng là cố tình về khoe của!”
“Có gì ghê gớm? Học đại học thì làm sao? Làm chủ doanh nghiệp thì làm sao? Có chút tiền bẩn là coi bọn tôi như khỉ mà đùa!”
“Mấy anh em, đập nát cái xe này đi! Ba con đàn bà, xem chúng nó làm sao về được!”
“Chặn luôn đường ở đầu làng, lôi mấy sợi xích chó ra trói chúng nó lại, đường chưa lát xong thì đừng hòng bước đi!”
Tôi siết chặt thanh sắt trong tay, chắn mẹ ở phía sau. Tiểu Vân tức giận đến mức sắp khóc.
Giữa lúc không khí căng thẳng như sắp bùng nổ, xe cảnh sát cuối cùng cũng tới.
Dì Triệu và đám người kia lập tức đổi giọng, vội vàng đóng vai dân lành đáng thương, ôm chặt chân cảnh sát, khóc lóc gào thét: “Các anh cảnh sát ơi, xin hãy làm chủ cho những người dân nghèo khổ chúng tôi! Hồ Cầm sai con nhỏ lái xe đâm chết tôi, con trai tôi muốn nói lý với chúng, còn bị chúng đánh cho một trận. Trên đời này còn đạo lý gì nữa? Bà con trong làng đều có thể làm chứng, mau bắt chúng nó đi!”
Cảnh sát cau mày ghi chép biên bản. Tôi nhếch môi cười lạnh: “Dì Triệu, đúng là dựa hơi tuổi già để làm càn, vu khống mà không biết xấu hổ.”
Tiểu Vân vội vàng đưa đoạn video ghi lại sự việc cho cảnh sát: “Các anh cảnh sát, chính bà này kéo theo đám dân làng chặn xe của tôi, tụ tập gây rối, còn bịa đặt vu khống, nói xấu sếp của tôi.”
Triệu Cương lồm cồm bò dậy, chen vào: “Các anh cảnh sát, đừng nghe con nha đầu này nói bậy. Nhìn bộ dạng ăn mặc lẳng lơ của nó kìa, rõ ràng là muốn dụ dỗ tôi! Còn hai mụ đàn bà già này, cùng nhau bắt nạt những người dân hiền lành chất phác bọn tôi.”
Cảnh sát liếc Triệu Cương một cái: “Anh và người phụ nữ này tụ tập gây rối, mời hai người theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Đám dân làng thấy tình hình bất lợi, liếc nhau vài cái rồi tản ra, chuồn vào làng.
Dì Triệu lập tức dẹp bộ mặt giả nhân giả nghĩa, trở lại bộ dạng đanh đá: “Anh có phải là cảnh sát thật không đấy? Dám hùa theo bọn có tiền bắt nạt người nghèo như chúng tôi? Tôi sẽ kiện các anh ra tòa!”
Cảnh sát nghiêm mặt: “Bà nói năng cho cẩn thận. Xúc phạm, tấn công cảnh sát đều là tội, phải ngồi tù đấy.”
Dì Triệu liếc nhìn Triệu Cương, vừa nghe đến ngồi tù thì lập tức xuống nước, nước mắt cá sấu lại trào ra: “Các anh cảnh sát, tôi già cả không hiểu luật, xin các anh tha cho. Con gái tôi vừa sinh, đang nằm cữ ở nhà, trông chờ tôi nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ng-con-ng-xi-m-ng-x-y-th-m&chuong=4]
Chồng tôi tàn tật, con trai tôi còn phải đi làm nuôi cả nhà, làm sao chịu nổi đi tù?”
Cảnh sát đã nhìn thấu trò diễn, sau khi xác minh tình hình, trực tiếp đưa mẹ con họ đi.
Một người dân đứng hóng ở đầu làng thấy xe cảnh sát rời đi, vội chạy vào trong báo tin cho những kẻ khác.
Sau một hồi rắc rối, tôi chỉ biết nhìn Tiểu Vân đầy áy náy, định bụng ăn lót dạ chút gì đó rồi mới lên đường về thành phố.
8
Quán ăn ở đầu làng là của chị em Hoàng Phương mở.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng tôi may mắn thi đậu đại học, còn chị em họ thì luôn ở lại làng.
Khi tôi đối đầu với Triệu Cương và đám người ban nãy, Hoàng Phương đứng ở cửa quán, định bước ra nhưng bị Hoàng Minh chặn lại.
Tôi dìu mẹ và Tiểu Vân vào trong. Sàn nhà còn lác đác rác, chưa được quét dọn.
Hoàng Phương đặt giẻ lau xuống, niềm nở đón: “Tiểu Cầm, mấy người chuẩn bị về thành phố rồi phải không? Muốn ăn gì để chị làm?”
Tôi nhìn bảng thực đơn treo trên tường: “Cho tôi một tô mì cải muối xào thịt sợi, mẹ tôi một tô hoành thánh.”
Tiểu Vân ngắm nghía hồi lâu, gọi một phần cơm phủ thịt sợi xào chua ngọt.
Hoàng Minh đứng ở quầy, lười biếng liếc mắt: “Mì cải muối xào thịt sợi 50 một tô, hoành thánh 80, cơm phủ thịt sợi xào chua ngọt 100 một phần.”
Ba chúng tôi nhìn nhau, đều sững sờ. Rõ ràng giá treo trên tường đâu có phi lý như vậy.
Tôi nhíu mày hỏi: “Tiểu Minh, cậu nhầm à? Trên tường ghi rõ ràng: mì cải muối 15, hoành thánh 18, cơm thịt sợi xào 20. Sao lại hét giá tùy tiện như thế?”
Hoàng Minh tỉnh bơ: “Không nhầm. Giá trên tường là cho dân làng. Còn mấy người là dân thành phố, mức tiêu xài vốn cao, tất nhiên phải tính nhiều hơn. Không thế thì bọn tôi kiếm đâu ra tiền?”
Hắn nói với vẻ đương nhiên. Hoàng Phương đứng bên cạnh, hai tay vò chiếc tạp dề, không hé một lời, coi như đồng ý.
Thế nhưng, mới nửa năm trước, khi tôi ghé quán ăn, giá cả vẫn thống nhất cho mọi người. Lúc tôi trả tiền, Hoàng Phương còn bảo miễn phí, nhưng tôi vẫn nhất quyết trả đủ.
Hơn nữa, số vốn ban đầu để chị em họ mở quán, phần lớn đều là tôi cho vay. Nhiều năm nay họ vẫn chưa trả, tôi thấy họ cũng khó khăn nên chẳng nỡ đòi.
Thuở nhỏ, có lần tôi trượt ngã trên đường núi, chính Hoàng Phương và Hoàng Minh đã đỡ tôi về. Hôm đó trời tuyết, đường trơn, chúng tôi đi chậm rãi, vừa đi vừa trò chuyện, tôi gần như quên cả vết thương đau rát.
Không rõ từ khi nào, thứ tình cảm thuần khiết ấy lại biến chất, thành sự toan tính và đòi hỏi của người lớn.
Tiểu Vân bất bình thay tôi: “Các người làm vậy quá đáng quá! Chị Cầm trước giờ giúp đỡ hai người không ít. Không có chị ấy, lấy đâu ra cái quán này? Không có quán, các người còn trả nổi đống nợ cờ bạc sao?”
Hoàng Minh lập tức nổi nóng, nhấc ly rượu ném xuống ngay cạnh chân Tiểu Vân: “Con nhãi kia, mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện làng tao? Chị Cầm giúp bọn tao thì chị tao đồng ý nấu cho bữa ăn là đã nể mặt lắm rồi. Bây giờ dân làng ai cũng chửi chị ấy, bọn tao cũng khó xử lắm!”
Tôi lạnh nhạt: “Tôi sẽ trả đúng giá niêm yết, không hơn một xu.”
Hoàng Minh trừng mắt, giọng đầy khó tin: “Chị Cầm, ngay cả quán nhỏ này chị cũng muốn mặc cả? Giờ mỗi năm chị kiếm ít nhất mấy chục triệu, tôi vốn không định nói nhưng chị làm tôi mất mặt thế thì tôi chẳng giữ kẽ nữa. Dân làng nói chẳng sai, chị đúng là về đây khoe của. Tự cho mình là ban ơn khi lát đường cho làng nhưng chỉ lát sân nhà, còn những nhà khác thì không. Chị chẳng phải cố ý chọc tức bà con sao?”
Thì ra trong mắt Hoàng Minh, tôi bị nhìn như vậy. Tôi quay sang hỏi Hoàng Phương: “Tiểu Phương, chị cũng nghĩ thế sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận