Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CÔ KHÔNG XỨNG LÀM ẢNH HẬU

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:00:08
Tại buổi họp báo ra mắt phim mới, Tô Tứ Nguyệt đột nhiên bật khóc nức nở.
Cô ta vừa lau nước mắt, vừa kể lể về những khó khăn mình đã trải qua trong những năm qua.
"Người quản lý trước đây của tôi vì muốn kiểm soát tôi, nên đã sa thải cả trợ lý sinh hoạt của tôi."
"Anh ta hạn chế tự do, chèn ép, thao túng tâm lý tôi, khiến tôi buộc phải nhận những bộ phim theo ý muốn của anh ta."
"Thậm chí anh ta còn dùng tài nguyên trong tay để ép buộc tôi, phải sống chung với anh ta..."
"Nếu không có Bạch Nhất luôn ở bên ủng hộ, an ủi tôi, tôi thật sự không biết phải sống tiếp thế nào nữa!"
Đoạn video vừa được tung ra, mạng xã hội như muốn nổ tung.
Tất cả mọi người đều chửi rủa tôi, đòi tôi phải chết.
Thậm chí một số fan cuồng quá khích còn phá vỡ hàng rào bảo an, chạy đến căn nhà mà tôi đã dọn đi.
Họ tạt sơn, đốt vòng hoa trước cửa, thậm chí còn đập vỡ cửa kính.
Xem ra, cô ta đã hóa điên vì quá xấu hổ và tức giận rồi.
Bên ngoài ngôi nhà có lắp camera giám sát, tất cả những kẻ gây rối đều bị bắt về đồn cảnh sát.
Tôi không có đủ kiên nhẫn để chờ "đạn bay thêm một lúc".
Tôi trực tiếp tung lên mạng một vài đoạn ghi âm và video.
Tô Tứ Nguyệt nói trợ lý của mình có ý đồ xấu, cầu xin tôi toàn quyền quản lý cả cuộc sống riêng của cô ta.
Cô ta nói: "Anh Đồng, em thật sự không biết ai có thể giúp em nữa rồi, xin anh thương hại em một chút đi mà."
Tô Tứ Nguyệt tại tiệc mừng công phim S, ôm cổ tôi tỏ tình.
Sau đó cô ta còn hứa hẹn với tôi: "Em, Tô Tứ Nguyệt, chỉ yêu một mình Đồng Quan, không bao giờ rời xa!"
Tiếp theo là cảnh cô ta nghênh ngang dẫn Thẩm Bạch Nhất ra vào phòng tôi, đập vỡ mô hình của tôi, tự tiện lục lọi đồ đạc cá nhân của tôi mà không hề xin phép.
Tô Tứ Nguyệt sau khi được đề cử giải Ảnh hậu danh giá, càng thêm ngông cuồng:
"Anh chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường trên con đường thành công của tôi mà thôi. Cho dù không có anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành Ảnh hậu! Bây giờ anh còn muốn quản tôi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=12]

Nằm mơ đi!"
Đoạn cuối cùng, là đoạn ghi âm Tô Tứ Nguyệt chửi mắng Thẩm Bạch Nhất thậm tệ.
"Anh ta cũng thực dụng y như bố mẹ anh ta vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh ta phải quỳ xuống liếm giày cho tôi như một con chó!"
Cả cộng đồng mạng một lần nữa dậy sóng. Lượng fan của Tô Tứ Nguyệt tụt dốc không phanh.
Người đầu tiên liên lạc với tôi, không ngờ lại là Liễu Hủy.
Giọng cô ta đầy mệt mỏi, xem ra những ngày qua cô ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Cũng phải thôi, về mặt quan hệ công chúng, đó là thế mạnh của cô ta, nhưng chỉ giới hạn ở việc nịnh bợ các đạo diễn và nhà đầu tư.
Khi thực sự xảy ra scandal tiêu cực của nghệ sĩ, đến việc mua thủy quân cô ta cũng chỉ mua được loại AI rẻ tiền.
"Đồng Quan, Tứ Nguyệt dù sao cũng là do một tay cậu dìu dắt, cậu thật sự muốn hủy hoại con bé sao?"
Ở đầu dây bên kia, vọng lại tiếng khóc nức nở của Tô Tứ Nguyệt.
Tiếng khóc rất to, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Liễu Hủy đang dí sát điện thoại vào miệng cô ta.
Quả thực có chút nực cười.
"Là tôi bảo cô ta lên họp báo bôi nhọ tôi à?"
Liễu Hủy nghẹn lời, có chút tức tối nói:
"Đây không phải lỗi của công ty hay của tôi, là do cô ta tự ý làm bậy! Tôi và sếp dù có ngốc đến đâu cũng không thể đi công kích cậu được!"
Điều này thì tôi tin.
Trong tay tôi có không ít tài liệu đen của Ảnh thị Khải Minh, ông chủ dù có hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, cũng sẽ phải cố gắng giữ tôi ổn định trước, rồi mới tính kế sau.
Liễu Hủy lại càng không thể, cô ta chưa đủ thực lực để đối đầu trực diện với tôi.
Giọng nói đứt quãng của Tô Tứ Nguyệt truyền đến.
"Em, em thật sự biết sai rồi. Đồng Quan, anh Đồng, em chỉ là không suy nghĩ nhiều..."
Tôi lười biếng dựa người vào sofa, ngắm nhìn Tần Thanh Ninh đang như một chú thỏ con ngoan ngoãn trang trí cho căn nhà mới của tôi.
Tôi hơn cô bé đúng mười tuổi, ngay cả trong thời kỳ dậy thì – lúc hormone bùng nổ dữ dội nhất – tôi cũng chưa từng có chút suy nghĩ lệch lạc nào với cô bé.
Vậy mà bây giờ, tôi lại không dám nhìn thẳng vào đôi chân thon dài lộ ra dưới chiếc quần short của cô bé.
"Đồng Quan, rốt cuộc anh muốn thế nào!"
Tiếng gào thét trong điện thoại kéo tôi về thực tại.
Tôi cười thờ ơ: "Trước hết bảo cô ta công khai xin lỗi tôi đi đã. Nếu không muốn, trong tay tôi vẫn còn những thứ còn sốc hơn nữa đấy."
Nói xong, tôi liền cúp máy.

Bình Luận

0 Thảo luận