Tôi không nói thêm gì với Tô Tứ Nguyệt nữa, đi thẳng vào phòng.
Căn phòng có dấu hiệu bị lục lọi, ngoài mô hình ra, mấy mô hình nhân vật (figure) khác cũng bị vứt lăn lóc trên sàn.
Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, lưu giữ bằng chứng cẩn thận.
Mô hình Tô Tứ Nguyệt tặng tạm thời không tính, nhưng mấy mô hình nhân vật này của tôi đều có giá trị cả chục ngàn tệ.
Tự ý vào phòng người khác, còn phá hoại tài sản cá nhân, dù cuối cùng có cho họ một bài học được hay không, tôi cũng sẽ không nuốt cục tức này.
Tô Tứ Nguyệt nói tôi nhỏ nhen tính toán đúng không?
Vậy tôi sẽ tính toán cho cô ta xem.
Làm xong những việc này, tôi mở máy tính, viết đơn từ chức, gửi thẳng vào hòm thư của sếp.
Một nơi chỉ biết vắt chanh bỏ vỏ như thế này, chẳng có gì đáng để lưu luyến.
Con người cũng vậy.
8
Lúc ông chủ giả nhân giả nghĩa gọi điện thoại khuyên tôi đừng đi, thì tài khoản chính thức của công ty đã đăng tin tức Thẩm Bạch Nhất chính thức ra mắt.
Tô Tứ Nguyệt dùng chính lưu lượng của mình để lót đường cho tình đầu, còn khoe cả cuốn nhật ký tình yêu thời đi học.
Những dòng chữ non nớt, ngây ngô ấy chứa đựng biết bao rung động và ngưỡng mộ thầm kín.
Bình luận bên dưới đều vô cùng phấn khích.
[Nhớ lại tuổi thanh xuân ngây ngô của mình quá.]
[Có phải vì Tứ Nguyệt nhà ta mà vào showbiz không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=5]
Vượt ngàn trùng dương vì tình yêu à!]
[Tốt quá rồi, sau này có thể thấy họ phát đường trên màn ảnh rồi.]
Còn Thẩm Bạch Nhất thì trực tiếp tung ra một bộ ảnh đôi.
Là ảnh cậu ta và Tô Tứ Nguyệt chụp ở bờ biển.
Họ ôm nhau, tay trong tay dạo bước trên bờ cát, cùng nhau cho hải âu ăn...
Nhiếp ảnh gia rất chuyên nghiệp, góc chụp vô cùng tinh tế.
Bắt trọn được ánh mắt lưu luyến, tình tứ của Tô Tứ Nguyệt.
Trước đây, trong mắt Tô Tứ Nguyệt nhìn tôi có sùng bái, có bướng bỉnh, có tủi thân, nhưng tuyệt nhiên không có tình yêu.
Lúc đó tôi cứ ngỡ là do tính cách cô ấy như vậy, còn chưa thực sự hiểu thế nào là yêu.
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra rồi. Sao cô ấy lại không biết yêu là gì chứ, chỉ là người cô ấy yêu không phải là tôi mà thôi.
Tôi lướt xem một cách thờ ơ, trong lòng không còn gợn lên một chút sóng gió nào nữa.
Điện thoại đột nhiên hiện cuộc gọi đến, ngón tay đang lướt màn hình của tôi thuận thế nhấn nghe.
Giọng nói chất vấn đầy tức tối của Tô Tứ Nguyệt vang lên:
"Đồng Quan, anh muốn từ chức? Có cần phải làm đến mức đó không, sao anh lại có thể nhỏ nhen đến thế?"
"Chẳng trách Liễu Hủy nói anh không đáng tin cậy..."
Cô ta đột nhiên ngừng lại một lát, rồi dịu giọng xuống.
"Em chỉ đổi người quản lý vài tháng thôi mà, đợi Bạch Nhất ổn định rồi, Liễu Hủy sẽ đi theo Bạch Nhất, còn anh vẫn là người quản lý của em!"
Khi người ta cạn lời, thực sự chỉ biết cười.
Tôi cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
"Sao cô lại nói cứ như thể tôi rất muốn dẫn dắt cô lắm vậy?"
Xem cô ta sắp xếp mọi chuyện tốt đẹp làm sao kìa, cứ như thể cả thế giới này phải xoay quanh cô ta vậy.
Giọng nói của Thẩm Bạch Nhất đột nhiên vang lên, có lẽ cậu ta vẫn luôn đứng bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.
"Anh Đồng không phải vì em mà từ chức đấy chứ? Tuy em vẫn luôn không quên được Tứ Nguyệt, cũng muốn cùng Tứ Nguyệt nối lại tình xưa, nhưng nếu anh Đồng không thích em, vậy thì em sang công ty khác vậy."
Tô Tứ Nguyệt lập tức dịu dàng an ủi Thẩm Bạch Nhất.
"Anh cứ yên tâm ở bên cạnh em, không ai có thể đuổi anh đi được đâu!"
Một thằng con trai mà nói chuyện trà xanh như vậy, thật khiến người ta buồn nôn.
Tôi không muốn nghe bọn họ tình chàng ý thiếp thêm nữa, không chút khách khí ngắt lời:
"Cậu có quên cô ta hay không, tôi không biết. Nhưng tôi nghe nói bố mẹ cậu năm xưa coi thường Tô Tứ Nguyệt, còn sỉ nhục cô ta một trận."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận