Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CÔ KHÔNG XỨNG LÀM ẢNH HẬU

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-10-09 20:58:03
"Cô ta không tính toán chuyện cũ, tình nguyện nuốt lại thứ đồ kinh tởm như cậu, đó là chuyện của cô ta."
"Làm ơn hai người đừng lôi tôi vào, tôi không phải là một phần trong vở kịch của hai người."
Tô Tứ Nguyệt tức giận hét lên.
"Yêu đương là chuyện của hai người, bố mẹ anh ấy cũng không thể ngăn cản chúng tôi!"
"Anh đi rồi, đừng có hối hận. Anh năm đó từ bỏ tất cả mọi người, chẳng phải là muốn toàn quyền kiểm soát tôi sao? Tôi ưu tú như vậy, không có tôi, anh chẳng là cái thá gì cả!"
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
Tô Tứ Nguyệt không phải nghĩ rằng, tôi năm xưa từ bỏ những nghệ sĩ khác, là vì cô ta là độc nhất vô nhị đấy chứ.
Có lẽ cô ta đã quên, trước khi quen biết cô ta, tôi đã là người quản lý hàng đầu với nhiều tài nguyên nhất trong giới giải trí này rồi!
9
Lúc tôi đến công ty thu dọn đồ đạc, phát hiện máy tính của mình đang có người sử dụng.
Liễu Hủy khoanh tay đứng đó, hất hàm chỉ đạo một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô, tóc kiểu địa trung hải:
"Rốt cuộc đến bao giờ mới phá được mật khẩu, anh có thể nhanh lên một chút được không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=6]

Ít nhất cũng phải lấy được mấy cái thông tin liên lạc đó."
Cô ta lại lẩm bẩm một mình: "Lẽ ra không nên để Tô Tứ Nguyệt rời khỏi Đồng Quan nhanh như vậy, đợi nắm hết tài nguyên của cậu ta trong tay rồi hẵng đá cậu ta ra rìa có phải tốt hơn không!"
Xem ra bọn họ đều coi tôi là quả hồng mềm dễ bóp rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, bật chế độ quay phim.
Có mấy đồng nghiệp hiếu kỳ đứng xem náo nhiệt đã chú ý đến tôi, họ định nhắc nhở Liễu Hủy, nhưng bị ánh mắt của tôi dọa cho run lên.
Những người này đều từng nhận ơn huệ từ tôi, vậy mà giờ đây lại không chút do dự đứng về phía Liễu Hủy.
Đương nhiên tôi cũng hiểu hoàn cảnh của họ, không muốn mất việc, không muốn bị nhắm vào, thì chỉ có thể nịnh bợ kẻ đang được sếp trọng dụng.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn việc họ muốn gây rối ngay trước mặt tôi lúc này, thì tôi cũng sẽ không nương tay.
Tôi quay được mười lăm phút, ngay khoảnh khắc mật khẩu bị phá vỡ, tôi bước tới tắt phụt nguồn điện.
"Khốn kiếp, mày dám..."
Liễu Hủy còn chưa chửi xong, quay đầu lại đã thấy tôi với nụ cười mỉa mai trên môi.
Mặt cô ta đỏ bừng lên, lắp bắp giải thích:
"Sếp bảo tôi bàn giao công việc với anh, cho nên..."
Tôi cười cười không đáp, mà lấy bộ dụng cụ từ trong tủ ra, tháo tung thùng máy tính.
Liễu Hủy không biết tôi định làm gì, nhưng biết rõ mình không thể ngăn cản được tôi, thế là cô ta cuống cuồng gọi điện cho sếp.
Ngay lúc sếp chạy tới, tôi đã tháo được ổ cứng ra, dùng sức bẻ mạnh, phá hủy nó hoàn toàn.
Sau đó, tôi nhấc chiếc ghế lên, nện mạnh vào màn hình máy tính.
Tôi đứng giữa đống hỗn độn, nhún vai nói với sếp.
"Ông đã không nể mặt, thì đừng trách tôi không khách khí."
Sếp cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Tiểu Đồng à, thể diện là do mọi người giữ cho nhau, hành động lỗ mãng này của cậu, công ty hoàn toàn có thể báo cảnh sát. Đương nhiên, chúng ta cũng làm việc với nhau bao năm rồi, cậu giao danh sách liên lạc trong tay cho tôi, chúng ta chia tay trong hòa bình."
Tôi cười khẩy, lấy video vừa quay được ra, mở cho ông ta xem.
"Tôi khuyên ông nên hỏi bộ phận pháp chế của công ty trước xem, tự tiện động vào máy tính của tôi khi chưa được phép, thì phải chịu trách nhiệm pháp lý như thế nào."
Tôi nói thêm: "Đây là máy tính do tôi tự mua, không phải tài sản của công ty."
Dưới ánh mắt âm trầm của sếp, tôi ung dung mang đồ của mình rời đi.
Xuống đến tầng dưới lại bị Tô Tứ Nguyệt chặn đường.
10
Tô Tứ Nguyệt cũng vội vàng chạy tới, phía sau còn có cái đuôi Thẩm Bạch Nhất lẽo đẽo theo sau.
Thấy tôi, cô ta liền lao tới, định ôm lấy eo tôi, nhưng bị tôi nghiêng người né tránh.
Tôi mất kiên nhẫn xua tay.
"Cô định ăn vạ đấy à?"
Cánh tay cô ta cứng đờ giữa không trung, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
"Đồng Quan, anh dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Cô ta lại thở dài, giọng điệu như đang dỗ dành, tiến lên níu lấy tay áo tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận