Khoảng thời gian đó, cả công ty ai cũng nhận ra sự quan tâm đặc biệt tôi dành cho cô ấy.
Ngay cả sếp cũng hay trêu đùa:
"Thiện cảm thường bắt đầu từ sự ngưỡng mộ đấy."
"Đồng Quan này, cậu coi chừng đừng có lún sâu quá đấy nhé!"
Tại tiệc mừng công bộ phim mới, ánh mắt Tô Tứ Nguyệt nhìn tôi tràn ngập vẻ sùng bái.
"Anh Đồng chịu dẫn dắt em, thật sự là phúc đức tám đời nhà em tu được."
"Chỉ là... không biết em có thể có được cơ hội... để em cũng được chăm sóc anh không?"
Và như cô ấy mong muốn, tôi cũng đã động lòng trước cô gái đầy nghị lực và nghiêm túc này.
Chỉ có điều, sau khi chính thức hẹn hò, chúng tôi chưa bao giờ công khai mối quan hệ.
Cô ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp, một mực không muốn công khai chuyện tình cảm.
"Bị paparazzi đeo bám phiền phức lắm anh, với lại rất nhiều fan không chấp nhận được việc em có bạn trai đâu."
"Hơn nữa, yêu đương là chuyện của hai người, em không muốn bị người khác soi mói, hỏi đông hỏi tây!"
Là một người quản lý dày dạn kinh nghiệm, tôi thừa hiểu việc công khai tình cảm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của một nghệ sĩ như thế nào.
Cuối cùng, tôi đã chọn cách thỏa hiệp.
3
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép, ngủ một mình đến tận trưa.
Vừa mở điện thoại, tin tức hot search lại như một quả bom dội thẳng vào mặt.
Tô Tứ Nguyệt ngang nhiên gặp gỡ tình cũ Thẩm Bạch Nhất. Hai người họ cùng nhau ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng, bị paparazzi chụp lại từ mọi góc độ.
Bên dưới phần bình luận, dày đặc những lời kêu gọi hai người "Ở bên nhau đi".
Tôi gọi liên tục mười cuộc điện thoại, tất cả đều không có người nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=2]
Cuộc cuối cùng chỉ đổ chuông đúng một tiếng rồi bị dập máy không thương tiếc.
Tôi ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, lái xe thẳng đến công ty.
Tô Tứ Nguyệt đang ngồi trang điểm. Thấy tôi đùng đùng xông vào, cô ta chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Chỉ là chiêu trò PR thôi mà, anh đừng có làm quá lên thế."
Ánh mắt cô ta nhìn tôi giờ đây không còn sự mong đợi và ngưỡng mộ như xưa, chỉ còn lại sự thờ ơ, lạnh nhạt đến đáng sợ.
Lồng ngực tôi nghẹn lại, đau nhói.
Tôi nhớ năm ngoái, khi quay phim, có một cảnh cô ấy phải ngâm mình dưới nước. Giữa tháng mười một ở Đông Bắc, nước sông lạnh như băng, cô ấy phải quay đi quay lại đến năm lần mới đạt.
Đêm đó, cô ấy sốt cao mê man.
Chính tôi đã cõng cô ấy đi bộ hai cây số trong khu bảo tồn, vật vã mãi mới tìm được xe để đưa cô ấy đến bệnh viện.
Khi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt phờ phạc của tôi, cô ấy đã khóc nức nở vì xót xa.
"Mạng của em là do anh cứu về, sau này mạng này là của anh!"
Mạng hay không mạng, tôi chẳng hề quan tâm. Nhưng thái độ hiện tại của cô ấy khiến trái tim tôi lạnh buốt.
Thấy sắc mặt tôi u ám, Tô Tứ Nguyệt thở dài, bước tới khoác tay tôi.
"Được rồi, được rồi, tôi đi đính chính."
"Chiều nay có một buổi tiệc, sau khi kết thúc tôi sẽ đăng bài, nói với mọi người anh mới là bạn trai chính thức của tôi, được chưa?"
Cô ta lại nhón chân lên, véo nhẹ má tôi như trước đây.
"Nổi nóng vì mấy chuyện cỏn con này, anh không thấy mất mặt à?"
Tôi ra ban công hút thuốc, chờ đợi bữa tiệc kết thúc, chờ đợi lời đính chính của Tô Tứ Nguyệt.
Tôi đã đợi được thông báo chính thức, nhưng người được công khai lại không phải là tôi.
Tài khoản của Thẩm Bạch Nhất, mối tình đầu của Tô Tứ Nguyệt, cập nhật trạng thái mới.
[Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, cuối cùng chúng tôi cũng về lại bên nhau!]
Kèm theo đó là bức ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau.
5
Điều khiến tôi tức giận nhất chính là tài khoản chính thức của công ty lại chia sẻ lại bài đăng này.
Điều đó có nghĩa là ngay cả sếp cũng ngầm ủng hộ chuyện này.
Mang theo lửa giận ngùn ngụt, tôi xông vào văn phòng sếp, không ngờ lại bắt gặp người quản lý vốn chẳng ưa gì mình – Liễu Hủy – cũng đang ở đó.
Cô ta luôn ngấm ngầm cạnh tranh với tôi, chỉ có điều thủ đoạn chẳng mấy quang minh chính đại.
Tôi trước nay vẫn luôn khinh thường, chẳng thèm chấp nhặt với hạng người như cô ta.
Sếp ho nhẹ một tiếng đầy lúng túng, rồi giải thích với tôi:
"Tôi thấy gần đây cậu khá vất vả. Hay là thế này, sau này Tô Tứ Nguyệt cứ giao cho Liễu Hủy quản lý, tôi cho cậu nghỉ phép ba tháng, đi nghỉ ngơi thư giãn đi."
Tôi không thể tin vào tai mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận