"Sao cơ? Tôi vất vả gây dựng suốt ba năm trời, vừa mới đến ngày hái quả thì có người muốn ngồi không hưởng lợi?"
Liễu Hủy nhướng mày, cười một cách mờ ám.
"Cũng phải cảm ơn anh Đồng đấy chứ nhỉ, nếu không sao Tứ Nguyệt nhà chúng ta lại muốn đổi người quản lý?"
Sao có thể như vậy được? Tô Tứ Nguyệt là do một tay tôi dìu dắt, cho dù cô ta không muốn công khai với tôi, cũng tuyệt đối không có lý do gì muốn rời xa tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi:
"Là Tô Tứ Nguyệt yêu cầu đổi người quản lý?"
Sếp gật đầu chắc nịch.
"Bây giờ chuyện của cô ấy và tình đầu đang rất hot, nhân cơ hội này quảng bá cho phim mới luôn."
"Nếu cậu không muốn nghỉ phép, thì có thể đi dẫn dắt người khác."
Tôi hiểu sự lựa chọn của sếp. Ông ta là một thương nhân thuần túy, ai mang lại lợi ích cho ông ta, ông ta sẽ đứng về phía người đó.
Nhưng tôi không thể hiểu nổi hành động của Tô Tứ Nguyệt.
Tình cảm ba năm không thể là giả dối, chẳng lẽ vừa mới leo lên đỉnh cao, cô ta đã thấy tôi là kẻ thừa thãi?
Ngay lúc tôi còn định tranh luận thêm, điện thoại tôi reo lên.
Giọng nói không chút áy náy của Tô Tứ Nguyệt vang lên từ đầu dây bên kia.
"Đồng Quan, chuyện đính chính thôi bỏ đi nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=3]
Bạch Nhất cũng muốn bước chân vào showbiz, em muốn nhân đợt hot search này để lót đường cho anh ấy."
Tôi nghe thấy giọng mình trầm khàn, khó nhọc.
"Vậy chuyện đổi người quản lý là sao?"
"À cái đó, dạo trước có tin đồn quan hệ của chúng ta không bình thường, em nghĩ không nên để chuyện của chúng ta ảnh hưởng đến Bạch Nhất."
Cô ta nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ ảnh hưởng đến mối tình đầu của cô ta!
Tôi bật cười, một nụ cười mang theo sự nhẹ nhõm và giải thoát. Tôi nói khẽ:
"Tô Tứ Nguyệt, chúng ta chia tay đi."
6
Về đến nhà, tôi thấy Tô Tứ Nguyệt đang đứng giữa phòng khách, chỉ đạo mấy người khuân vác giúp cô ta dọn đồ.
Vì đồ đạc quá nhiều, chiếc sofa bị đẩy dạt sang một bên, bức ảnh chụp chung của tôi và cô ta trên tường cũng xiêu vẹo, chỉ còn treo lơ lửng trên một chiếc đinh duy nhất.
Tô Tứ Nguyệt nhìn thấy tôi, thoáng sững người, rồi có chút lúng túng quay mặt đi.
"Đạo diễn Lý mời em đóng vai chính trong phim mới của ông ấy, em thấy phim trường cách đây xa quá..."
Một lời giải thích vụng về và nhạt nhẽo, nhưng tôi không còn tâm trạng để nổi giận vì lời nói dối của cô ta nữa.
Ngay lúc tôi định đi về phòng mình, cửa phòng bất ngờ bị mở ra.
Thẩm Bạch Nhất tay cầm một mô hình tàu sân bay tinh xảo, mắt ánh lên vẻ phấn khích.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cậu ta như bị dọa sợ, mô hình trên tay rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Mô hình tàu sân bay đó là món quà Tô Tứ Nguyệt mua tặng tôi bằng tiền cát-xê đầu tiên cô ta kiếm được.
Tôi vẫn nhớ như in, lúc đó mắt cô ta sáng lấp lánh, hai tay nâng niu mô hình còn rộng hơn cả vai mình, trịnh trọng đưa cho tôi như dâng lên bảo vật.
"Anh Đồng, anh nhận đi nhé, đây là tấm lòng của em. Em hy vọng có thể đặt nó ở nơi dễ thấy nhất, để mỗi khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy nó, là có thể nhớ đến em!"
Nụ cười của cô ta tràn đầy mong đợi, khiến tôi không thể thốt ra lời từ chối.
Giờ đây, mô hình vỡ nát trên sàn, nụ cười của cô ta cũng vậy.
Tô Tứ Nguyệt vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Thẩm Bạch Nhất.
Cô ta liếc nhìn những mảnh vỡ trên sàn, nhíu mày.
"Chỉ là cái mô hình rẻ tiền thôi mà, vỡ thì thôi."
Cô ta vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Bạch Nhất như để trấn an.
"Là do Đồng Quan đột nhiên xông vào nên mới làm anh sợ, không trách anh được."
Vẻ mặt Thẩm Bạch Nhất đầy áy náy, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại thoáng qua một tia đắc ý không thể che giấu.
"Đều tại tôi không tốt, Tứ Nguyệt trước đây vẫn hay nói tôi hậu đậu. Hồi đi học cũng may có Tứ Nguyệt luôn chăm sóc tôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận