Người duy nhất dám gào thét với Tần Phàm như vậy, chỉ có thể là cô em gái bé bỏng của nó – Tần Thanh Ninh.
Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn cô gái trẻ trung, rạng ngời trước mặt. Mới mười năm trước thôi, tôi còn cõng cô bé này trên vai, lén lút đi hái trộm mấy quả hồng nhà hàng xóm cơ mà!
Sau cơn giận dữ, giọng Tần Thanh Ninh thoáng nghẹn ngào, pha lẫn tiếng khóc nức nở.
"Anh hai, anh biết rõ lý do em muốn vào showbiz mà. Anh cũng đã hứa với em rồi, chỉ cần em giành được giải Ảnh hậu, anh sẽ giúp em theo đuổi anh Đồng Quan cơ mà..."
Tần Phàm chân dài sải một bước, phi qua cả bàn làm việc, vội vàng đưa tay bịt miệng Tần Thanh Ninh lại. Tiếc thay, nó đã chậm một nhịp.
Những lời nên nghe, và cả những lời không nên nghe, tôi đều đã nghe thấy hết cả rồi.
Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng, tâm trí chỉ còn lặp đi lặp lại hình ảnh đôi mắt to tròn, đen láy như quả nho chín của cô bé mười năm về trước.
Tần Phàm buông tay, vỗ nhẹ lên vai em gái mình.
Tần Thanh Ninh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có phần lúng túng của tôi, khuôn mặt cô bé lập tức đỏ bừng lên.
Cô bé quay ngoắt sang, lườm cháy mặt ông anh trai quý hóa một cái, rồi mới lí nhí cúi đầu chào tôi:
"Anh... anh Đồng Quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=8]
Lâu rồi không gặp ạ!"
Tần Phàm vỗ vỗ vai em gái: "Anh với anh Đồng Quan của em còn có chuyện cần bàn, em ra ngoài trước đi nhé."
Tần Thanh Ninh gật đầu, nhưng bước chân lại dùng dằng, chậm rãi lùi về phía cửa, cứ đi vài bước lại ngoái đầu nhìn tôi, lưu luyến nói lời tạm biệt.
Trong đôi mắt ấy có chút e thẹn, nhưng phần nhiều lại là một thứ tình cảm sâu sắc mà tôi không dám đối diện, không dám tìm hiểu kỹ hơn.
Tôi nhìn Tần Phàm đang cảnh giác nhìn tôi như thể tôi là kẻ trộm, không khỏi cảm thấy bực bội.
"Vậy ra, năm đó mày xúi giục tao đến Khải Minh, thực chất là muốn tao tránh xa Thanh Ninh?"
Thấy tôi thực sự nổi giận, Tần Phàm vội vàng giải thích với vẻ áy náy:
"Lúc đó Thanh Ninh còn chưa trưởng thành mà, cứ lẽo đà lẽo đẽo theo sau mông mày suốt, đến cả ông anh ruột thịt này nó còn chẳng thèm liếc mắt nhìn..."
Nó càng nói càng thấy tủi thân, giọng điệu y như một ông bố già đang than thở.
"Tao cứ tưởng nó chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ mày như thần tượng thôi, chỉ là chút mê đắm nhất thời của tuổi mới lớn, vài năm không gặp mày là tự khắc sẽ quên đi."
"Ai mà ngờ được nó lại nhất quyết đòi thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Bốn năm đại học đằng đẵng, đến một mảnh tình vắt vai cũng không có, vừa tốt nghiệp đã đâm đầu vào showbiz chỉ để đuổi theo mày. Tao khuyên can thế nào cũng không lay chuyển nổi!"
Tần Phàm chắp hai tay lại, làm bộ cầu xin: "Tao sai rồi, mày là người lớn đại lượng, làm ơn giúp tao dẫn dắt con bé Thanh Ninh đi! Giao nó cho người khác, thật sự tao không yên tâm chút nào!"
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi. Lẽ nào giao cho tôi thì lại yên tâm? Hơn nữa, chẳng phải ý của nó lúc nãy rõ ràng là muốn tôi cuốn xéo đi cho khuất mắt sao, giờ lại muốn tôi quay về là thế nào?
Tần Phàm mất toi một tiếng đồng hồ để lải nhải với tôi về quá trình trưởng thành đầy sóng gió của Tần Thanh Ninh trong những năm qua.
"Tao mà không cho nó dấn thân vào showbiz, nó dọa sẽ đi làm giang hồ, đến cả thằng nhóc đầu vàng hoe cũng tìm sẵn rồi. Nó còn bảo nếu không phải là mày, thì là ai cũng được... Mẹ kiếp!"
Kỳ lạ thay, trái tim tôi lại lỡ một nhịp vì câu nói đó.
Tôi cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc phức tạp: "Được rồi, tao sẽ dẫn dắt Thanh Ninh."
12
Tôi xây dựng cho Tần Thanh Ninh một hình tượng hoạt bát, vui vẻ, trong sáng trên màn ảnh, đồng thời nhận cho cô bé một chương trình thực tế về cuộc sống điền viên đang rất được yêu thích.
Thật trớ trêu, ngày đầu tiên đến đoàn làm phim, chúng tôi lại chạm mặt Tô Tứ Nguyệt và Liễu Hủy.
Vừa nhìn thấy cô gái trẻ trung đứng cạnh tôi, ánh mắt Tô Tứ Nguyệt đã tóe lửa giận dữ.
"Tôi cứ tưởng anh bản lĩnh lắm cơ đấy, không chịu quay về thì thôi đi, lại chạy đi dẫn dắt một người mới vô danh tiểu tốt à?"
Cô ta nhìn Tần Thanh Ninh từ trên xuống dưới bằng ánh mắt soi mói, đánh giá đầy khinh thường.
"Trông cũng thường thôi nhỉ. Mắt nhìn người của anh đúng là càng ngày càng tệ hại."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận