4
Bố tôi vừa lẩm bẩm chửi, vừa dắt ba mẹ con tôi rời khỏi nhà hàng. Vừa bước qua cửa, dáng đi loạng choạng của ông lập tức thẳng lại.
Men rượu cũng biến mất, giọng nói trở lại bình thường.
Mẹ mở cửa xe, nhếch môi cười khẩy: “Diễn cũng khéo đấy! Tiền cơm thanh toán chưa?”
Bố ngồi vào ghế phụ, ngửa cổ tu cạn một chai nước khoáng.
“Cái bàn các con ăn thì thanh toán rồi, còn cái bàn kia, khỏi!
“Bắt anh mời nhưng lại không cho con gái anh ngồi bàn? Anh chưa lật tung bàn tiệc đã là nể mặt anh em ruột thịt lắm rồi.”
Nụ cười của mẹ vụt tắt, giọng nhạt hẳn: “Hôm nay cùng lắm chỉ coi như dằn mặt, chắc chắn sau này họ còn chuyện khác cần nhờ chúng ta."
“Anh định xử lý thế nào?”
Bố cười lạnh, lộ ra nét sắc lạnh quen thuộc mà ông hay có trên thương trường.
“Cũng chỉ mấy chiêu đó thôi. Đồ đạc ở quê anh đâu có cần, mấy năm trước đã nhường hết rồi."
“Nếu còn muốn moi thêm từ anh, anh sẽ cho họ biết thế nào là người không dễ động vào!”
Mẹ liếc bố, khẽ trách: “Dù sao cũng là người một nhà, không nên làm quá khó coi."
“Em thấy thế này, nếu họ muốn tiền thì bày trò cho thằng cháu nợ ngập đầu, nếu họ muốn nhà thì để người khác đến thu luôn cái nhà tổ đi!”
Tôi và em gái nghe mà sững sờ.
Mẹ còn nói bố nhẫn tâm?
Rõ ràng bà mới là người “ra tay không thấy máu”!
Mẹ nhếch môi, lạnh nhạt nhấn ga: “Hai đứa nhớ kỹ, trời cao đất rộng, nhà mình vẫn là quan trọng nhất! Ai dám làm khó con của mẹ, thì cả nhà họ đừng hòng yên thân!”
Quả nhiên, mẹ đoán đúng.
Tối hôm đó không ai gọi, nhưng sáng hôm sau, điện thoại của bố tôi bị gọi liên tục.
Bác cả đích thân gọi, giọng nói lạ thường nhẹ nhàng.
Nội dung chỉ có một, không được từ chối, đó là đi tế tổ.
“Đi tế tổ chỉ là cái cớ, khóc lóc mới là mục đích.” Mẹ uốn tóc xong rồi khoác áo dạ: “Chuẩn bị chưa? Hôm nay mẹ dạy hai đứa cách đấu với mấy loại họ hàng khó ưa!”
Xe chạy đến đầu làng, bố dừng lại, bảo sẽ đưa cả nhà đến chào hỏi bí thư thôn nhân tiện chúc Tết.
Chưa kịp hút xong một điếu thuốc, bố đã khéo léo nhắc đến chuyện làm đường cho làng.
“Bác, sau Tết cháu định xây một nhà máy gần đây, tiện thể làm luôn con đường trong làng.”
Bí thư thôn mừng ra mặt.
Trước đây cũng từng có dự án nhà nước làm đường, nhưng làng này nằm quá hẻo lánh, đường chỉ làm đến cổng làng rồi dừng.
Nhìn bên ngoài thì tươm tất nhưng mỗi khi trời mưa, cả làng biến thành bùn lầy.
Làm đường tốn kém, làng lấy đâu ra tiền?
Giờ bố tôi chủ động bỏ tiền làm, đúng là chuyện lớn.
Bí thư thôn lập tức mời bố vào nhà bàn bạc kỹ, nhưng bố khéo léo từ chối: “Còn phải đi cùng anh cả tế tổ, xong việc quay lại sẽ bàn tiếp!”
Bí thư thôn vỗ vai bố, chắc chắn hẹn lời!
Ra xe, tôi mới kìm không nổi, hỏi: “Bố, kế hoạch xây nhà máy và làm đường vốn là ba năm nữa mới làm mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-th-kh-ng-c-l-n-b-n-n&chuong=2]
Sao giờ đã nói ra?”
Mẹ cười: “Là mẹ đang đào hố cho bác cả của con đấy!”
Tôi còn chưa kịp hiểu hố này là hố gì thì đã đến nhà bác cả.
Theo quy củ ở quê, con gái không được dự lễ tế tổ, nhưng con dâu thì được.
Vậy nên, tôi và em gái, cộng thêm hai cô con gái nhà bác cả bị bỏ lại ở nhà.
Trước khi đi, mẹ quét tôi một ánh mắt sắc lẻm: Phải lanh lên!
Vừa khuất bóng, hai cô chị họ liền kêu muốn ra ngoài tìm bạn cùng làng chơi, bỏ mặc hai chị em tôi rồi chạy biến.
Tôi và em gái ngồi trong sân, nhìn nhau trừng mắt, trong lòng bắt đầu thấy bất an.
Một ngôi làng vắng, chỉ còn hai đứa con gái từ nơi khác về, nếu có chuyện gì xảy ra cũng chẳng lạ.
Tôi lập tức nhắn tin cho mẹ.
Mẹ trả lời ngay: “Ra trung tâm làng ngay!”
5
Tôi kéo tay em gái chạy thẳng ra ngoài, chỗ nào nhiều các bà các cô thì chạy về đó.
Tiện thể ghé siêu thị nhỏ mua mấy túi to hạt dưa, cười tươi như hoa xé ra chia cho mọi người. Người lớn tuổi thì gọi “dì”, người trẻ tuổi thì gọi “chị”, bất kể xưng hô có đúng vai vế hay không, chỉ chốc lát, tôi đã nhanh chóng hòa vào đám đông.
Có người nhận ra liền hỏi tôi: “Cháu là con gái lớn của chú hai nhà họ La phải không?”
Tôi gật đầu, lại bốc một nắm hạt dưa lớn nhét vào tay đối phương, ngọt ngào chào: “Cháu chào thím ạ!”
Người thím không rõ họ đó kéo tôi lại gần, hạ giọng nói: “Bác gái cháu định giở trò với cháu đấy, cháu còn dám mò đến à?”
Tôi giả vờ ngơ ngác: “Sao có thể chứ, đó là bác ruột cháu mà, sao lại hại cháu được?”
Thím kia trợn trắng mắt, gần như muốn lộn ngược lên trời.
“Trước kia là ruột, từ ngày bố cháu phát tài, ‘ruột’ cũng thành ‘ngoài’ rồi!”
“Nhà cháu không có con trai, bác cả cháu còn đang mong cắt đứt hương hỏa nhà cháu ấy chứ!”
Một đám người liền nhao nhao hùa theo.
Người thì nói năm nay gọi nhà cháu về là nhắm vào tiền.
Người lại bảo tối qua bác cả dâu về, không ngủ, chửi rủa ngoài sân suốt nửa đêm.
Giữa lúc ồn ào náo nhiệt, chợt thấy hai gã trai trẻ vòng đường, đi thẳng vào nhà bác cả tôi.
Thím kia lập tức cất giọng sang sảng gọi: “Đừng có vào đó nữa, người ta đang ở đây này!”
Rồi thím ấy khẽ kéo tôi với em gái một cái, nói nhỏ: “Hai đứa không phải về đây xem mắt sao? Người ta đây rồi, trước mặt mọi người, cứ thế mà xem mắt đi!”
Xem mắt? Xem mắt á?!
Tôi như bị sét đánh ngang tai!
Trước khi về, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý, cùng lắm cũng chỉ là than nghèo kể khổ hoặc đòi tiền, đòi nhà.
Không ngờ nhà bác cả lại tham lam đến mức này, còn kéo cả hai gã tới định cưới luôn tôi và em gái?!
Hai gã đó cũng mặt dày, ngang nhiên bước tới, trước mặt cả đám các bà các cô, còn trâng tráo mở miệng: “Tôi là cháu trai bên ngoại của bác gái các cô. Bác ấy nói rồi, gả hai chị em các cô cho anh em tôi, hai nhà càng thêm gần, sau này đều là một nhà cả.”
“Nhưng tôi nói trước, mẹ các cô sinh hai đứa con gái, nghe nói cái này di truyền, nếu các cô cũng không đẻ nổi con trai thì sau này phải tay trắng ra đi đấy!”
Đúng là kẻ đi chân đất không sợ kẻ đi giày, kẻ không biết xấu hổ thì chẳng cần sĩ diện.
Loại người vừa đòi, vừa nhận, lại còn làm như ban ơn thế này thật sự đã mở mang tầm mắt của tôi và em gái.
“Tao đẻ mày với tổ tông mày à!”
Em gái tôi nhảy dựng lên, suýt nữa lao vào đấm đá ngay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận