Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON GÁI THÌ KHÔNG ĐƯỢC LÊN BÀN ĂN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-25 00:59:05
6
Thím kia lập tức kéo chặt lấy em gái tôi: “Con gái con lứa, sao có thể đánh người được?”
Miệng thì trách móc chúng tôi, nhưng tay đã tháo ngay đôi giày bông của mình, ném thẳng về phía hai gã đàn ông kia!
“Đánh nhau là việc của người lớn bọn ta!”
Chỉ chốc lát, mấy ông bà vừa ngồi ăn hạt dưa liền trổ đủ “tuyệt kỹ”. Có người lấy đế giày tát, có người vung chổi vụt, còn có người bốc cả nắm đất, chực sẵn sàng đánh lén.
Mấy gã thanh niên trai tráng thì không ra tay, chỉ lặng lẽ vây vòng ngoài, ai dám phản kháng, lập tức bị vụt gậy vào tay.
Một nhóm cô gái trẻ thì quây kín tôi và em gái vào giữa, bảo vệ chặt chẽ.
Họ lớn tiếng trấn an: “Hai chị cứ yên tâm, có bọn em ở đây, đừng hòng bố con thằng nào dám bắt nạt hai chị!”
Giữa lúc ồn ào hỗn loạn, đoàn người đi tế tổ cũng trở về.
Mẹ tôi lao đến như tên bắn. Trước tiên kiểm tra xem tôi và em gái có bị thương không, thấy cả hai an toàn, bà liếc mắt về phía bố tôi một cái.
Bố lập tức cất giọng: “Chuyện gì ở đây thế này?”
Một đám người xúm nhau kể lại đầu đuôi sự việc, không sót chi tiết nào.
Cuối cùng, thím kia còn buông thêm một câu chua chát: “Người trong nhà mà còn muốn cắt đứt hương hỏa nhà nhau. Tề Xuân Hoa tôi đây là lần đầu tiên thấy đó! Mất hết cả mặt mũi của tổ tiên tám đời, hừ!”
Câu này rõ ràng nhắm vào hai gã kia nhưng tiếng nhổ toẹt cuối cùng thì là ném thẳng vào mặt bác cả tôi.
Mặt bác cả tức khắc xanh mét, đỏ gay.
Bác gái nổi khùng, gào lên: “Chuyện nhà họ La bọn tôi đến lượt bà xen vào chắc?!”
Bà ta quay sang bố tôi: “Chú hai, chú tự nói đi. Chị tốt bụng tìm cho hai đứa con gái nhà chú hai người tử tế, biết gốc biết rễ, chú đồng ý hay không?”
Bố tôi lại trưng ra cái vẻ hiền lành thường thấy.
“Đồng ý chứ!” Ông gật đầu: “Đây là chuyện vui ‘thêm tình thêm nghĩa’, cảm ơn chị dâu đã lo lắng.”
Bác cả dâu lập tức hớn hở nhưng chưa kịp mừng lâu, bố tôi chậm rãi nói tiếp: “Chỉ là, tiền sính lễ cho hai đứa nhà em không kham nổi, mong mọi người đừng chê trách.”
Hai gã đàn ông kia trố mắt, suýt rớt cả tròng: “Sao có thể? Nhà các người có ba xưởng, hai công ty, còn vài căn nhà, sao lại không lo nổi sính lễ?”
Mẹ tôi nhoẻn cười, giọng êm dịu: “Đúng là nhà tôi có từng ấy thứ, nhưng những thứ đó… đều để lại cho La Đại Hỉ cả."
“Hai đứa con gái thì có tư cách gì mà đòi phần?”
7
Mẹ tôi vừa dứt lời, cả sân lặng như tờ.
Bác cả sáng mắt, ngược lại bác gái thì cứng họng.
Câu trả lời này vượt ngoài dự liệu của bà ta.
Bà ta cho hai đứa cháu trai đến xem mắt chính vì biết bố mẹ tôi cưng con gái.
Cả khối gia sản to đùng kia, hai chị em tôi chia một phần rồi gả cho cháu trai bên ngoại của bà ta, chẳng phải cuối cùng toàn bộ sẽ rơi vào tay nhà mẹ đẻ bà ta sao?
Ai ngờ, nhà tôi nhìn ngoài thì cưng chiều con gái nhưng đến lúc phân chia lại trọng nam khinh nữ hơn cả bà ta?
“Thật sự là một xu cũng không cho?” Bác gái không tin nổi.
Mẹ tôi điềm nhiên: “Con gái thì chia cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-th-kh-ng-c-l-n-b-n-n&chuong=3]

Nhà em không có con trai, sau này tất cả đều để lại cho Đại Kim!”
“Chị dâu, chẳng lẽ chị không muốn để Đại Kim nhận hết sao?”
Một câu, khiến bác gái á khẩu.
Một bên là con trai ruột, một bên là cháu trai bên ngoại, dĩ nhiên con trai vẫn quan trọng hơn!
Nếu Đại Kim đã chắc chắn được thừa kế toàn bộ tài sản của nhà tôi, thì hai cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta chẳng còn giá trị gì nữa.
Bác gái lập tức đuổi hai gã kia về.
Hai gã xem mắt không cam lòng.
Đường xa đến đây, không chỉ không cưới được người, còn ăn một trận đòn, ai mà chịu nổi?
Thế là bọn chúng bắt đầu la ó đòi bồi thường.
Thím kia quát: “Bồi thường cái gì? Chính tụi mày tự ngã đấy!”
Hai gã chỉ vào chiếc camera của siêu thị gần đó, định mở miệng thì chủ siêu thị ló đầu ra, nói cộc lốc: “Camera hỏng rồi, cút!”
8
Hai gã xem mắt cuối cùng cũng cuốn xéo, nhưng chưa chịu đi hẳn.
Chúng về gọi cả nhà, lại hùng hổ kéo đến nhà bác cả, đòi bác gái phải cho một lời giải thích.
Người là do bác gái gọi, nói sẽ có chỗ tốt để hưởng.
Kết quả chỗ tốt không thấy đâu, lại ăn một trận đòn, còn bị đuổi thẳng.
Chúng dằn mặt bác gái rằng hôm nay không cho bọn tao một lời rõ ràng, sau này đừng hòng về bên ngoại nữa!
Phía bác cả, lúc này cũng bắt đầu nổi nóng.
Con trai sắp được thừa kế cả gia tài khổng lồ, ông ta đâu còn xem mấy kẻ họ hàng nghèo hèn kia ra gì?
Bác cả nói thẳng tại chỗ: “Muốn ở thì ở, không thì biến! Còn làm loạn nữa, tôi ly hôn với bà, sang năm cưới đứa trẻ đẹp hơn."
“Đám nhà các người, ở đâu mát thì lượn đi cho khuất mắt!”
Hai bên còn chưa kịp cãi xong, bí thư chi bộ thôn đã bước vào.
“Chú hai La, ta bàn chuyện làm đường nhé?”
Bố tôi cười hiền lành, nhưng vẻ mặt đầy khó xử: “Thưa bác, chuyện này… giờ cháu không quyết được. Giờ là anh cả cháu làm chủ.”
Bí thư thôn ngơ ngác: Anh bỏ tiền làm đường, sao lại để anh trai quyết định?
Bố tôi vẫn giữ vẻ ngốc hiền, giải thích: “Là thế này, Đại Kim nói sẽ thừa kế toàn bộ tài sản nhà cháu. Sau này mấy chuyện tiền bạc này, cháu đâu còn quyền quyết.”
Nói xong, bố lập tức ngậm miệng, đứng sát mẹ, cả hai im phăng phắc trong góc, dáng vẻ ngoan ngoãn như thể “các người bảo sao cũng được, tôi nghe hết”.
Bí thư thôn tuy còn hồ nghi, nhưng làm đường là chuyện lớn, không thể bỏ lỡ.
Ông ta quay sang bác cả: “Bác cả La, về khoản tiền làm đường…”
Bác cả vừa nghe đến chữ “tiền”, lập tức bật dậy, cằm hất lên trời: “Tiền làm đường gì chứ, tôi không có!
“Đợi lấy xong gia sản của chú hai, cả nhà tôi sẽ dọn lên thành phố. Đường xá trong làng liên quan gì đến tôi?”
Câu này vừa thốt ra, bí thư thôn đờ mặt.
Mấy vị bô lão theo sau vốn định bàn bạc cụ thể cũng chết lặng.
Chuyện làm đường coi như đổ bể?
Không được!
Một nhóm tộc lão liền nhập cuộc, tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Chỉ trong sân nhỏ của bác cả, chen chúc ba phe:
Hai gã xem mắt đòi công bằng.
Bác gái mắng chồng “không có lương tâm”!
Bô lão và bí thư thôn kêu gào “bàn chuyện làm đường!”
Tiếng cãi vã vang dậy, nửa cái làng đều nghe thấy.
Giữa cảnh gà bay chó sủa ấy, mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, ra hiệu cho chúng tôi: “Rút!”
Ván đã bày, lửa đã châm. Các người muốn nhòm ngó gia sản nhà ta? Tự mình lột da trước đi!
Khi chúng tôi yên vị trên xe rời khỏi, áo khoác lông vũ của bố vẫn ngay ngắn, lớp trang điểm của mẹ vẫn tinh tươm.
Họ không chỉ không dính một sợi tóc, mà suốt quá trình chẳng nói mấy câu, dáng vẻ ung dung như vừa dạo một vòng ngoài phố, chứ không phải vừa trải qua một trận loạn chiến.
Mẹ chốt hạ: “Đó gọi là mượn sức đánh sức.”
Còn chuyện La Đại Hỉ thừa kế gia sản ấy ư…
Có giấy tờ không? Có văn bản không?
Miệng nói thôi à, cưng. Muốn chứng thực, đưa bằng chứng ra!

Bình Luận

0 Thảo luận