Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON GÁI THÌ KHÔNG ĐƯỢC LÊN BÀN ĂN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-25 01:00:05
12
Cả bàn tiệc rốt cuộc cũng tan trong im lặng.
Suốt buổi, La Đại Hỉ - nhân vật chính một nửa của bữa tiệc hồn như treo ngược cành cây, chẳng nói nổi một câu. Đến lúc tan tiệc, anh ta còn phóng ra khỏi phòng nhanh hơn ai hết, rẽ vào góc hành lang, kéo tay Trương Linh vẫn đứng chờ bên ngoài.
“Linh Linh…”
Chưa kịp nói hết câu, Trương Linh đã rút tay ra, cắt ngang lời.
“Vội gì thế?”
Cô liếc mắt về phía bố tôi, đầu ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên ngực La Đại Hỉ.
“La thiếu gia à… Bây giờ, em vẫn chưa phải là người của anh đâu nhé!”
Trương Linh vỗ nhẹ lên ngực áo anh ta, khúc khích cười, rồi quay lưng bước đi, theo sát mẹ tôi.
Ba ngày tiếp theo, mọi thứ lặng như tờ.
Ba ngày ấy, bố tôi rõ ràng bồn chồn, biểu hiện rõ nhất là tần suất hút thuốc tăng vọt.
Mẹ tôi chỉ bình thản buông một câu: “Bố con đặt kỳ vọng vào anh em mình quá cao.”
Trong lòng tôi hiểu rõ, nào phải là quá cao, chỉ là những yêu cầu cơ bản nhất để làm người mà thôi.
Chỉ có điều, nhà bác cả căn bản không thể làm được. Bố biết rõ, nhưng vẫn hy vọng, vẫn chờ một chút ấm áp của tình thân còn sót lại nơi họ.
Và hy vọng ấy, ba ngày sau, vỡ vụn tan nát trong một cuộc điện thoại.
“Chủ tịch La, chiếc Audi đen của ngài đã bị động tay động chân ở má phanh.” Trương Linh báo cáo với giọng điềm tĩnh, nhưng trong tai bố tôi, nó lại lạnh đến thấu xương.
Chiếc Audi đen ấy vốn là xe bố để lại cho La Đại Hỉ dùng.
Bố tôi lặng lẽ rít hết một điếu thuốc rồi nghiền tắt mẩu tàn lửa.
“Cơ hội đã cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-th-kh-ng-c-l-n-b-n-n&chuong=5]

Họ không biết trân trọng, vậy thì không cần giữ tình nghĩa nữa.”
Mẹ tôi lập tức dặn Trương Linh: “Đưa xe dự phòng ra đi.”
Chiều hôm đó, điện thoại La Đại Hỉ gọi đến.
Giọng anh ta ngập tràn hồ hởi: “Chú hai, cháu vừa tìm ra một chỗ chơi vui lắm, muốn đưa cả nhà mình đi dạo một chuyến!
“Phải gọi cả hai em gái đi nhé, hiếm lắm cháu mới về đây, nhị thúc nhất định phải dẫn cả nhà cùng đi cho vui!”
Hai chữ “cả nhà” anh ta nói đặc biệt rõ ràng, như nhấn từng tiếng một.
13
La Đại Hỉ nhất quyết không cho bố tôi lái, mà chính anh ta cầm lái chiếc Audi đen, đón cả nhà bốn người chúng tôi chạy thẳng lên con đường đèo uốn lượn quanh núi.
Đến đỉnh núi, đúng như dự tính, anh ta lập tức nhận một cuộc gọi gấp, mặt đầy vẻ hoảng hốt, quay sang bố tôi nói: “Chú hai, mẹ cháu đi dạo ở thành phố bị lạc, cháu phải đi tìm ngay!
“Xe để lại cho mọi người, các người cứ chơi thoải mái, cháu bắt taxi về!”
Nói dứt lời, anh ta định xoay người rời đi.
Nhưng một bàn tay nặng như búa đập thẳng xuống vai, khiến anh ta không thể nhúc nhích.
Sáu gã vệ sĩ cao lớn, thân hình vạm vỡ, bước ra từ chiếc xe đỗ bên cạnh, ngay hàng thẳng lối đứng sau lưng La Đại Hỉ.
“Cháu trai vội thế làm gì?” Bố tôi cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo như gió bấc: “Chuyện gấp thế này, cả nhà cùng đi tìm giúp cậu một tay chứ.”
Ánh mắt La Đại Hỉ lập tức quét qua chiếc Audi đen, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Chiếc xe ấy đã bị chính anh ta động tay động chân vào má phanh. Lên núi dễ, xuống núi… chẳng khác nào tìm đường ch.ết.
Anh ta đâu muốn ch.ết!
Lùi lại mấy bước, anh ta va thẳng vào bức tường người như vách sắt của hàng vệ sĩ sau lưng.
Quay đầu nhìn thì thấy một dãy gương mặt nghiêm khắc như thần giữ cửa. Anh ta còn không hiểu chuyện gì sao?
“C… chú hai… nghe cháu giải thích…”
Bố tôi lắc đầu, giọng bình thản: “Cháu trai à, muộn rồi.”
Cơ hội đã cho. Các người đáp lại là muốn cả nhà ta vùi xác trong hố.
Giờ còn muốn giải thích? Xin lỗi, chẳng muốn nghe nữa.
Mấy vệ sĩ giữ chặt La Đại Hỉ, nhét anh ta vào ghế lái của Audi.
Bố tôi đứng bên ngoài, giọng trầm mà lạnh: “Cháu trai, trước khi đưa xe này cho cậu, tôi đã bảo dưỡng kỹ, tình trạng hoàn hảo."
“Cậu chỉ cần lái chiếc xe này một mạch xuống núi an toàn, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện.”
La Đại Hỉ sợ đến phát khóc. Từ chỗ này mà lái xuống… còn mạng mà về ư?
Chú hai rõ ràng biết anh ta đã làm gì, sao còn bắt anh ta cầm lái?
Chú hai… định dồn anh ta đến đường ch.ết sao?!
Chưa bao giờ La Đại Hỉ thấy bố tôi đáng sợ đến vậy.
Cũng chưa bao giờ, anh ta thấy vô lăng lại bỏng rẫy đến thế.
“Chú hai… chú hai, tha cho cháu…”
Anh ta định vùng chạy, nhưng bị vệ sĩ ấn chặt xuống ghế.
Bố tôi châm một điếu thuốc, sắc mặt lạnh tanh: “Cho nhà cậu chút thể diện, cậu tưởng tôi dễ bị bắt nạt sao?"
“Hôm nay, cậu không lái, tôi sẽ để người khác lái.”
Tóm lại là hôm nay cậu phải ngồi yên!
Đám vệ sĩ nhanh nhẹn kéo La Đại Hỉ sang ghế phụ, một người khác ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn, chẳng nói một lời, nhấn ga lao xuống núi.
La Đại Hỉ hoảng loạn đến mức gần như tè ra quần, gào lên: “Đừng lái! Đừng lái! Xe này bị phá má phanh rồi, chạy thế này, chúng ta sẽ lao xuống vực mất!!”
Người lái xe như thể điếc, chẳng buồn đáp, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ngay trên đường đèo, thậm chí còn trượt vài cú drift.
Nửa tiếng sau, chúng tôi thong thả đến chân núi.
Khi ấy, La Đại Hỉ đã bò khỏi xe, ngồi bệt bên vệ đường, nước mắt nước mũi lẫn lộn, cả người run rẩy, quần ướt nhẹp.
Bố tôi khẽ nhếch môi, cười lạnh: “Chỉ có ngần này gan mà cũng dám giở trò với tôi?”
Thực ra, chiếc xe hôm nay vốn là xe nguyên bản, không vấn đề gì.
Chiếc Audi bị phá má phanh kia, Trương Linh đã lái về niêm phong từ đêm qua.
Cái tên ngu xuẩn La Đại Hỉ này ngay cả biển số đổi rồi mà còn chẳng hay biết.
Chính vì thủ đoạn bẩn thỉu của anh ta, mà cả ngày nay anh ta phải sống lửng lơ bên ranh giới sống và ch.ết.
Bố tôi cúi xuống gần, giọng nhẹ nhàng mà rợn người:
“Cháu trai, cậu chọn tự mình đi đầu thú hay muốn thử thêm vài chiêu với chú hai đây?”

Bình Luận

0 Thảo luận