14
La Đại Hỉ bị cảnh sát đưa đi.
Anh ta thậm chí còn chủ động chui vào xe cảnh sát, sợ rằng chỉ chậm một bước sẽ bị bố tôi lôi về “giao lưu” thêm vài hiệp.
Quá tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn. Một ngày này với anh ta còn dài hơn nửa đời người cộng lại.
Bởi vì anh ta khai báo rất thành thật, chưa đến tối, bác cả và bác gái cũng lần lượt bị cảnh sát bắt.
Nhưng quá trình thẩm vấn lại chẳng hề thuận lợi.
Trong phòng thẩm vấn, bác cả gào ầm lên, nhất quyết đòi gặp bố tôi, nếu không thì một chữ cũng không mở miệng.
Thực ra, ông ta có khai hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chiếc xe bị động tay động chân vẫn còn đó, hành vi của La Đại Hỉ có ghi chép đầy đủ, ngay cả quá trình họ bàn mưu tính kế cũng có nhân chứng tận mắt nhìn thấy.
Dù có thế nào, tội này, bọn họ cũng chẳng thể gột rửa.
Nhưng bố tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mang chút đồ ăn ngon đến thăm bác cả.
Một chiếc bàn nhỏ, bày bốn món ăn đơn giản.
Không được uống rượu, bố tôi chỉ mở một chai nước khoáng.
Ông rót cho bác cả, chẳng nói một lời, tự mình cạn trước một ly.
Bác cả cười lạnh: “Chú làm trò này cho ai xem? Chú đưa chính anh ruột của mình vào tù! Chú không có lương tâm!”
Bố tôi đặt ly xuống, cười nhạt, nụ cười thoáng nét cô độc: “Anh cả, anh muốn mạng sống cả nhà tôi, giờ còn nói lương tâm?
“Được thôi, vậy ta nói về lương tâm.”
Bố tôi chỉ vào bốn món ăn trên bàn: “Hồi nhỏ nhà nghèo, đừng nói đến ăn thịt, ngay cả tiền đi học cũng chẳng có."
“Anh bảo anh là con trưởng, phải học lên cấp ba, tôi liền bỏ học từ cấp hai, nhường tiền học phí cho anh."
“Anh kêu tiền sinh hoạt ít, đói khát ở trường, tôi mười lăm tuổi đã phải ra công trường vác thép kiếm tiền, từng đồng đều gửi về nhà cho anh ăn học!"
“Sau này tôi mở xưởng, cuộc sống khấm khá, anh kêu nhà túng thiếu, tôi tặng hẳn cho anh một nhà xưởng để rồi anh phung phí đến sạch trong hai năm!”
Bố tôi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng bác cả: “Thế còn anh, anh cả, anh từng cho tôi được gì?"
“Anh trả cho tôi bằng sự sỉ nhục với vợ con tôi!"
“Anh tính toán cả chuyện hôn sự của con gái tôi!"
“Anh thậm chí còn muốn lấy mạng cả nhà tôi!”
Bác cả đập bàn, giận dữ gầm lên: “Chú không có con trai, mấy thứ sản nghiệp đó cuối cùng cũng rơi vào tay người ngoài. Đưa cho Đại Hỉ là lẽ đương nhiên!
“Nếu chú ngoan ngoãn giao ra thì đã chẳng có nhiều chuyện rắc rối như vậy!”
Bố tôi nhếch môi, giọng châm biếm: “Thôi đi anh cả. Một kẻ chẳng có chút bản lĩnh gì, chỉ biết tính toán người khác, dù có cho anh gia sản, anh có giữ nổi không?"
“Chỉ vì giữa hai chân nhiều hơn hai lạng thịt mà tưởng con trai mình có thiên phú phi thường à?”
Mặt bác cả giật giật, lớp thịt rung lên từng đợt. Một lúc sau, ông ta xìu xuống.
“Được, gia sản tôi không cần của cậu nữa. Chú viết cho tôi một tờ đơn xin giảm nhẹ, để tôi được ra ngoài. Chuyện này… tôi coi như chưa từng xảy ra. Nếu không...”
Giọng ông ta đột nhiên đổi hẳn: “Chờ tôi ra, tôi sẽ đào mộ mẹ chúng ta!”
Không khí lặng ngắt.
Bố tôi đột ngột hất tung bàn, túm cổ áo bác cả, đấm thẳng vào mặt hai cú.
“Được thôi! Anh dám đào mộ, tôi sẽ chôn sống anh!”
Bố tôi ghé sát vào khuôn mặt máu me của bác cả, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo: “Tôi nói được, làm được.”
15
Mẹ tôi cũng không rảnh rỗi, bà đến thăm bác gái.
Khác hẳn với bác cả, bác gái vừa than thở đầy oán hận, vừa lải nhải không ngớt.
Miệng thì bóng gió chửi mẹ tôi nhưng giọng điệu lại xen lẫn đáng thương, năn nỉ xin tha.
Mẹ tôi chẳng buồn tỏ vẻ lịch sự, đứng cách một mét, vừa nghe bà ta lảm nhảm vừa thong thả sơn móng tay.
Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu, giọng đầy quan tâm: “Sao, chị dâu khát nước không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-th-kh-ng-c-l-n-b-n-n&chuong=6]
Tôi mở cho chị một chai nhé?”
Bác gái cuối cùng không nhịn nổi nữa, vừa dậm chân vừa khóc lóc: “Em dâu à, chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi cho chúng tôi! Lúc đầu, chị đây thực sự không định làm vậy đâu!"
“Chị chỉ nghĩ, nếu để hai cô con gái của em gả vào, sau này cả nhà thân thiết, hòa thuận, chẳng phải tốt sao?"
“Nhưng các em không chịu hiểu mới thành ra nông nỗi này. Một nửa trách nhiệm là ở các em đó!”
Mẹ tôi thổi nhẹ lớp sơn trên móng tay, lạnh nhạt nói: “Ý chị là, nếu ban đầu tôi thay con gái nhận lời hai gã đàn ông mối đó thì giờ chúng ta vẫn là một nhà hòa thuận?”
Bác gái vội gật đầu: “Đúng, đúng, đúng!”
Bốp!
Mẹ tôi tát thẳng một cái vào mặt bà ta.
“Hòa thuận cái con khỉ!"
“Con gái tôi dựa vào đâu mà để chị sai khiến? Chị xứng chắc?”
“À… nhưng bây giờ thì khác rồi.”
Mẹ tôi mỉm cười dịu dàng: “Giờ thì, hai cô con gái của chị đang nằm trong tay tôi.”
Dứt lời, mẹ tôi xoay người, ung dung bỏ đi.
Chỉ còn bác gái sợ hãi hét lên sau lưng: “Cô định làm gì? Lục Yến Hồi, cô định làm gì con gái tôi?!”
Làm gì ư?
Không làm gì cả.
Ngay ngày cảnh sát bắt người, mẹ tôi đã chuyển cho hai chị họ một khoản sinh hoạt phí.
“Các cô đều lớn rồi, cô cả hai mươi sáu, cô hai hai mươi bốn, ý hại người cũng chẳng phải các cô nghĩ ra."
“Chuyện hai cô cố tình bỏ mặc con gái tôi ở quê, tôi cũng không định tính toán."
“Cầm lấy tiền, mỗi người tự tìm đường sống đi. Bố mẹ các cô thế này, khi ra tù cũng chỉ coi các cô như ‘bình máu sống’ mà thôi.:
“Từ giờ hãy lo cho bản thân nhiều hơn đi.”
Nói xong, mẹ tôi đặt sẵn vé xe đến thành phố nơi họ định làm việc, sáng sớm hôm sau tiễn đi.
Còn câu nói với bác gái, đơn giản chỉ để bà ta tự mình lo sợ mà thôi.
Những ngày trong tù dài đằng đẵng cũng phải tìm chút chuyện để mà tự dằn vặt chứ, đúng không?
Kết thúc hai cuộc đối thoại, vì động tay động chân trong đồn cảnh sát, bố mẹ tôi mỗi người bị phê bình một trận.
Khi tôi và em gái đến đồn nhận người, bố tôi đã quét sạch bóng u ám mấy hôm trước, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Không né tránh được nữa, năm nay ông dẫn cả nhà bốn người, trở về quê.
16
Chúng tôi đích thân đến nhà bí thư thôn để xin lỗi.
Vì mâu thuẫn với bác cả nên bí thư thôn cũng bị vạ lây, bị dắt mũi một phen, cuối cùng chỉ nhận về một trận vui hão.
Nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, bí thư thôn thở dài: “Lòng người không biết đủ, tất cả cũng tại tham mà ra cả thôi!”
Bố tôi lập tức cam kết chuyện làm đường nhất định sẽ thực hiện. Cuối năm sẽ khởi công, toàn bộ chi phí một mình ông lo liệu.
Nghe vậy, bí thư thôn lập tức vui mừng, vứt sạch chuyện khó chịu trước đó.
Để tránh xảy ra rắc rối lần nữa, ông giữ bố tôi lại ngay trong phòng khách uống trà, sai con trai con gái chạy khắp thôn gọi người, chốt chuyện ngay trong ngày hôm đó.
Mẹ tôi thì dẫn tôi và em gái, chuẩn bị quà hậu hĩnh, đích thân đến nhà dì Cả Tề, cảm tạ việc bà đã bênh vực chúng tôi.
Cuối cùng, bố tôi chọn một ngày lành tháng tốt, đưa cả nhà đến mộ ông bà nội.
“Xem hai người đấy, suốt ngày niệm ‘nuôi con phòng già, nối dõi tông đường’, cuối cùng nuôi ra một đứa con trai dám đào mộ cha mẹ. Hai người mãn nguyện chưa?”
Ông lẩm bẩm trách vài câu, rồi cho người tiến hành di dời mộ.
Bố tôi đã chọn sẵn hai phần đất mộ tốt ở thành phố, đưa mộ ông bà về đó.
Mẹ tôi liếc mắt, lườm một cái: “Nói lời đe dọa thì oai phong, làm thì nhát hơn ai hết.”
Bố tôi cười hớn hở: “Đó là để hù dọa thôi chứ, làm sao anh dại dột mà vì một kẻ cặn bã lại đẩy mình vào chỗ ch.ết? Em yên tâm.”
Bản án dành cho nhà bác cả được tuyên vào mùa xuân.
La Đại Hỉ bị phạt ba năm tù, bác cả và bác gái mỗi người một năm.
Bản án không nặng, nhưng ở quê, kẻ từng vào tù, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ chẳng dễ dàng.
Hơn nữa, hai chị họ đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại La Đại Hỉ chẳng chịu làm ăn gì.
Mong hai vợ chồng bác cả sống thật lâu, thật khỏe, để còn nai lưng kiếm tiền nuôi thằng con trai ăn bám này!
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận