9
Vừa sang mùng Bảy, cả nhà bác cả đã dắt díu nhau kéo lên thành phố.
Không còn cách nào khác, vì ở làng này, họ thực sự không còn chỗ dung thân.
Sau khi nhà mẹ đẻ bác gái biết cả nhà mình bị mang ra làm trò hề, bọn họ đã lập tức ra lệnh cắt đứt quan hệ với bà ta.
Bí thư chi bộ thôn nhiều lần đòi một câu trả lời chắc chắn về việc làm đường không được thì tức giận bèn tung chuyện ra ngoài.
Cả làng ai cũng biết, bác cả La là kẻ keo kiệt, không chỉ định cắt hương hỏa của chính em ruột mà còn phá luôn chuyện lớn làm đường của cả làng!
Từ đó, nhà bác cả đi đâu cũng bị người ta chặn đường chửi, về nhà cũng bị hàng xóm xỉa xói.
Có lần rời làng đi hóng gió, trở về liền thấy sân nhà đầy rác vứt bừa bãi.
Cứ thế mãi, cuối cùng cả nhà bác cả không chịu nổi nữa.
Họ thu dọn hành lý, kéo lên thành phố tìm bố tôi, định bàn chuyện “thừa kế gia sản”.
Có tiền trong tay, còn sợ không có chỗ sống sao?
Nhà bác cả không biết chỗ ở của chúng tôi nhưng biết địa chỉ công ty.
Sáng mùng Bảy, cả nhà họ phục sẵn trước cổng công ty, đợi bố tôi đến làm.
Về việc này, mẹ tôi sớm đã chuẩn bị kỹ.
Bà không tự ra mặt, mà giao cho thư ký lanh lợi nhất công ty đi xử lý.
“Không cần để ý ai khác, chỉ cần chăm sóc La Đại Hỉ.” Mẹ tôi căn dặn.
Thư ký tên là Trương Linh, trẻ trung, xinh đẹp, lanh lợi. Chỉ một lát, cô ấy đã hiểu ý mẹ tôi.
Cô soi gương dặm thêm lớp phấn, gót giày lộc cộc, đi thẳng ra cổng công ty.
Cô không tiếp chuyện ai khác, chỉ tiến đến trước mặt anh họ tôi: “Anh… là La thiếu gia phải không?” Trương Linh vừa mở miệng, tim La Đại Hỉ lập tức nhảy loạn.
La thiếu gia? Từ nhỏ đến lớn, chưa ai từng gọi anh ta như vậy!
Người gọi lại còn là một cô gái xinh đẹp!
Anh ta mừng quýnh, vội vàng đứng bật dậy.
Trương Linh mỉm cười ngọt ngào: “Ngài La đã dặn rồi, La thiếu gia là người thừa kế tương lai của tập đoàn, nhất định phải tiếp đón chu đáo. Khách sạn đều sắp xếp xong, mời La thiếu gia đi theo em.”
Dứt lời, cô ấy quay đầu bỏ đi.
La Đại Hỉ có hơi lúng túng: “Nhưng… còn nhiều người khác mà.”
Trương Linh như mới để ý đến đám người phía sau, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Xin lỗi, em tưởng chỉ có La thiếu gia tới nên chưa chuẩn bị nhiều phòng như vậy."
“Hay là mọi người đợi thêm một chút? Để em hỏi ý ngài La xem nên sắp xếp thế nào?"
“Chỉ là, đầu năm công ty họp nhiều, e rằng phải tối muộn mới có kết quả.”
Mặt bác cả đen thui, hừ lạnh một tiếng: “Vô lý! Ai lại bỏ mặc anh cả đứng chờ ngoài đường thế này?!”
Trương Linh giật mình, mắt đỏ hoe ngay lập tức, kéo nhẹ tay áo La Đại Hỉ, giọng nũng nịu xin lỗi: “Em xin lỗi… Em đâu ngờ, gia đình La thiếu gia cũng đi cùng, ai lại để người thừa kế tương lai kéo cả nhà đến nương nhờ chứ…”
Thủ đoạn của Trương Linh tuy vụng về nhưng La Đại Hỉ lại thấy cực kỳ vừa ý.
Anh ta cau mày, quát cả nhà: “Đang ở cổng công ty đấy, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì? Con đi khách sạn trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-th-kh-ng-c-l-n-b-n-n&chuong=4]
Mọi người tùy tiện tìm nhà trọ ở tạm một đêm, đợi con bàn xong chuyện thừa kế với chú hai rồi sẽ đến lo cho mọi người!”
Dứt lời, anh ta quay lưng giục Trương Linh đi.
Trương Linh vừa bước theo, vừa khẽ khen: “Không hổ là La thiếu gia, thật là có khí phách!”
La Đại Hỉ nghe xong, cả người như bay lên tận mây.
10
“Mấy thứ này gọi là ‘đạn bọc đường’, cũng là kiểu đường mật mà đàn ông hay dùng.” Mẹ tôi chỉ vào màn hình giám sát, vừa dạy tôi: “Con mới tốt nghiệp, nhất định phải phân rõ thực lực của bản thân với lời khen của người khác.”
“Chỉ vì dăm ba câu nói ngọt mà bị dắt mũi, chính là đồ ngu!”
Tôi gật đầu lia lịa, vâng dạ không ngớt.
Sau khi dạy dỗ xong tôi, mẹ lại dặn phòng tài chính thưởng thêm cho Trương Linh tháng này.
Cuối cùng, bà mới quay sang hỏi bố tôi: “Anh nghĩ xong chưa?”
Bố hiếm hoi rơi vào im lặng.
Ông ngồi tựa vào ghế, cả người trông uể oải.
Mẹ không hối thúc, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Mãi lâu sau, bố mới ngẩng đầu, ánh mắt hoe đỏ: “Cho nó thêm một cơ hội… lần cuối cùng.”
Mẹ khẽ thở dài: “Họ đã sinh lòng tham, mấy lần cảnh cáo cũng không hiểu, còn được đằng chân lân đằng đầu."
“Em sợ, thử thêm lần nữa sẽ làm anh đau lòng hơn.”
Bố lặng lẽ rít hết một điếu thuốc. “Máu mủ tình thân, sao lại đến mức này. Lần cuối cùng thôi.”
11
Buổi tối, mẹ tôi sắp xếp một phòng tiệc lớn, mở tiệc tẩy trần đón cả nhà bác cả.
Nhờ có kinh nghiệm bị nhịn đói hồi đầu năm, lần này, bác cả ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nhắc đến chuyện bắt tôi và em gái xuống khỏi bàn nữa.
Bác gái thì vẫn muốn bùng nổ. Vì bị nhà mẹ đẻ cắt đứt quan hệ, mấy hôm nay bà ta chịu đủ tủi nhục, một bụng bực tức không nơi trút.
Nhưng vừa hé miệng, đã bị La Đại Hỉ quắc mắt lườm thẳng: “Hôm nay chuyện nào quan trọng, chuyện nào không, tự hiểu cho rõ. Đừng có gây chuyện với tôi!”
Bác gái tức giận nhưng vẫn phải nuốt ấm ức, câm lặng.
Mẹ tôi thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không thấy gì.
Đợi món ăn bày gần đủ, cuối cùng bác cả không nhịn nổi: “Chú hai, chuyện để Đại Kim thừa kế gia sản, chú định sao đây?”
Nghe vậy, bố tôi lập tức thu lại nụ cười, gương mặt trở nên lãnh đạm, nửa cười nửa không, hỏi ngược: “Ý anh là sao?”
Bác cả trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng tỏ vẻ nhún nhường: “Vốn dĩ cũng không cần vội, nhưng đám người kia ở quê cứng đầu, sống cùng thực sự không nổi.”
“Hay là chú cho Đại Kim một căn nhà ở trước đi, ít ra để cả nhà anh có chỗ đặt chân. Dù gì căn nhà ấy sớm muộn cũng thuộc về Đại Kim mà.”
Bác cả vừa dứt lời, bác gái liền chen vào: “Sao chỉ một căn? Chú hai nhà ta xưa nay rộng rãi, đã là gia sản Đại Kim chắc chắn sẽ được hưởng, giờ mà chỉ cho một căn, nói ra không mất mặt sao?”
Bố tôi cúi đầu uống rượu giả câm.
Mẹ tôi khẽ bật cười.
Nghe tiếng cười, bác gái lập tức giận dữ: “Sao đây, định lật lọng à?
“Trước mặt cả làng chính miệng các người nói để Đại Kim thừa kế. Giờ đến lúc thực sự móc của ra, sao lại lấp lửng thoái thác?”
Mẹ tôi vẫn mỉm cười, không hề cáu: “Chị dâu, chị gấp gì chứ? Chị bảo không có chỗ ở, chúng em tất nhiên sẽ thu xếp cho, chứ chẳng lẽ để nhà chị ra ngủ gầm cầu?"
“Chị cứ yên tâm đi!”
Bác gái sốt ruột, đây đâu phải vấn đề ở đâu, mà là chuyện gia sản!
Nhà nghỉ vài hôm ai mà không thuê nổi? Điều họ muốn là mau chóng lấy được phần “chia chác” kia!
Cả nhà chú hai này đều là đồ ngu cả sao?
Bác cả đập bàn, ngửa cổ, gọi thẳng tên bố tôi: “La Viễn Sơn, rốt cuộc chú định thế nào?”
Hay lắm, tên đầy đủ cũng lôi ra rồi.
Bố tôi đặt ly rượu xuống, chậm rãi nhả một câu đầy ẩn ý: “Để Đại Kim thừa kế gia sản, ít nhất cũng phải đợi em chết đã chứ!”
Bàn tiệc lặng như tờ.
Ánh mắt bác cả và bác gái tối sầm, không rõ vui giận.
Bố tôi lại bật cười.
“Ăn đi, ăn no đi, có no mới có sức… tính sổ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận