Khi bạch nguyệt quang của Tề Yến đăng bài trên vòng bạn bè,
Tôi đang xách một vali đầy tiền vội vã trở về quê.
Nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là linh đường của mẹ tôi.
Anh trai tôi mắt đỏ hoe đẩy tôi ra, tiền trong vali rơi đầy đất.
“Bây giờ về còn có ích gì? Em nhìn xem anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc? Em có bắt máy không?”
“Đường Tĩnh, vì một người đàn ông mà ngay cả người mẹ sinh ra và nuôi dưỡng mình, em cũng không đoái hoài đến nữa sao?”
Tôi há miệng định biện hộ điều gì.
Anh trai tôi lại nhìn đống tiền rơi đầy dưới đất, giọng đầy mỉa mai:
“Vô ích rồi, cầm lấy đống tiền bẩn thỉu của em mà cút đi. Lúc mẹ mất vẫn còn nhắc đến em, muốn được gặp em lần cuối cùng, vẫn nhớ đến đứa con gái bất hiếu như em.”
“Nhưng em có xứng không?”
Nước mắt tôi bất giác trào ra.
Tôi luống cuống lau đi.
Rồi quỳ xuống trước linh đường.
Anh trai tôi không cho tôi thắp hương.
Anh nói lúc mẹ mất rất đau đớn, bệnh tình của bà đã chịu đựng rất lâu, cứ kéo dài mà không nói với tôi.
Chỉ vì sợ làm phiền tôi, nếu không đến bước đường cùng, anh trai tôi cũng sẽ không cầu xin tôi giúp đỡ.
Anh ấy nói, từ nay đừng quay lại căn nhà này nữa, bảo tôi cứ an tâm mà làm phu nhân giàu có của em đi.
Tôi quỳ ngoài linh đường suốt một ngày một đêm.
Đến khi thi thể của mẹ được đưa vào lò hỏa táng.
Tôi vẫn không được nhìn mặt mẹ lần cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cu-c-h-n-nh-n-bu-n-c-i&chuong=1]
2
Cả thể xác và tâm hồn đều mỏi mệt, tôi mua một chiếc điện thoại ở cửa hàng di động nhỏ trong trấn.
Lại gọi cho Tề Yến một lần nữa,
Nhưng thấy trạng thái vẫn là không thể kết nối được.
Tôi quên mất, anh ta đã chặn số điện thoại của tôi rồi.
Ngay ngày tôi quay về nhà,
Tôi và anh ta đã cãi nhau một trận lớn.
Anh ta đập nát điện thoại tôi, đóng băng thẻ ngân hàng của tôi.
Ánh mắt lạnh như cắt da cắt thịt.
“Sợi dây chuyền đó rất quan trọng với Tiểu Yên, không phải lúc để cô giận dỗi với tôi.”
“Tôi không giận dỗi.”
Anh ta cho rằng tôi đang cố tình ghen tuông, làm anh ta mất mặt.
“Không giận dỗi, thì cô lấy hai vạn ra để làm tôi buồn nôn à?
“Hôm nay nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng có quay lại nữa.”
Tôi mặc kệ anh ta, sau khi anh ta đi rồi, tôi dốc sạch két sắt trong nhà, xách vali tiền lái xe suốt đêm về quê, nhưng kết quả vẫn không kịp.
Lúc này, tôi dùng điện thoại mới,
Đăng nhập vào WeChat, nghĩ một lúc, rồi nhắn vào khung chat của anh ta một câu: “Chúng ta ly hôn đi.”
Tin nhắn vừa gửi xong, tôi liền thấy trong vòng bạn bè xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.
Tôi ngẩn ra một lúc, bấm vào đó, thấy bạch nguyệt quang của anh – Tô Yên Nhi đăng bài mới, còn tag tôi trong phần bình luận.
Chú thích: “Cảm ơn A Yến đã tặng món quà nhỏ nhé~”
Bên dưới kèm theo một hộp quà được gói rất đẹp, bên trong là sợi dây chuyền lấp lánh vô cùng rực rỡ.
Chính là món đấu giá từ thiện đó.
Giá đấu đã lên tới mười triệu.
Tôi nhìn chằm chằm sợi dây chuyền ấy mãi không hoàn hồn.
Dù không có tôi, anh ta vẫn sẽ đấu giá sợi dây chuyền đó tặng cho Tô Yên Nhi đúng không?
Tôi chậm rãi để lại một dấu hỏi trong phần bình luận.
Rất nhanh, Tô Yên Nhi gửi tin nhắn xin lỗi.
“Xin lỗi nhé, tôi tag nhầm người rồi. Ngại quá.jpg”
Rồi sau đó xóa bài viết đó đi.
Lúc tôi bấm vào lần nữa, đã không còn xem được vòng bạn bè của cô ta.
Nhưng không sao, tôi đã chụp màn hình lại rồi.
3
Tô Yên Nhi là bạch nguyệt quang của Tề Yến.
Chuyện này tôi mới biết vài tháng trước.
Cũng mới biết anh ta cố ý đưa cô ta vào công ty, giữ bên cạnh mình.
Tôi biết rõ anh ta có ý đồ gì, nhưng tôi chỉ giả vờ như không thấy, tưởng rằng như vậy có thể giữ được vẻ ngoài êm ấm.
Mỗi lần tôi hỏi Tề Yến, anh ta đều mất kiên nhẫn nói:
“Em suốt ngày chỉ biết ghen tuông. Người ta là một cô gái nhỏ, đâu có nhiều tâm cơ như vậy. Hơn nữa, cô ấy là sinh viên đại học danh tiếng, rất có tố chất. Đừng tưởng ai cũng đen tối như em.”
Anh ta dừng một chút, rồi bổ sung thêm một câu:
“Hơn nữa, nhà Tiểu Yên ngày trước có ơn với anh. Anh có được vị trí ngày hôm nay là nhờ cha mẹ cô ấy giúp đỡ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận