Tôi nhìn anh ta.
Tình cảm bao năm, mọi sự cố gắng của tôi.
Trong mắt Tề Yến chỉ là một kẻ vô dụng chẳng làm được gì.
Tôi tưởng mình sẽ rất đau lòng, nhưng thực ra không có.
Chỉ có sự bình lặng.
Sự bình lặng trước khi cơn bão đến.
Tôi chậm rãi mở miệng:
“Tôi về nhà thăm mẹ tôi. Trước khi đi, tôi đã sắp xếp cho Hạo Hạo đầy đủ, cũng gọi điện thoại cho anh. Chính anh đã chặn số tôi.”
Tề Yến nhất thời cứng họng, nhưng anh ta nhanh chóng tìm ra lý do mới.
“Tôi chặn số cô? Không phải cô cố tình giận dỗi tôi sao? Lại đem chuyện mẹ cô ra để đạo đức trói buộc tôi? Chân mọc trên người cô, tôi còn ngăn được cô chắc? Nói đi, hôm nay cô về định vòi bao nhiêu tiền?”
Tôi nhìn anh ta, khẽ cười lạnh:
“Không cần nữa. Mẹ tôi đã mất rồi, không còn cần tiền nữa.”
Tề Yến chưa kịp nói gì thì Tô Yên Nhi ở bên cạnh đã nhìn anh ta vội trách nhẹ:
“Nhà Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao anh còn đi giúp em đấu giá dây chuyền hả? Phải ưu tiên chuyện của bác gái chứ. Tĩnh Tĩnh à, cậu đừng trách A Yến. Anh ấy thường vô tâm thế đấy, không để ý đến cảm xúc người khác.”
Nghe vậy, tôi chỉ thấy nực cười.
Tề Yến luôn nói Tô Yên Nhi đơn thuần không toan tính.
Nhưng những lời này đâu đâu cũng ngầm khoe khoang địa vị của cô ta trong lòng Tề Yến.
Đúng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cu-c-h-n-nh-n-bu-n-c-i&chuong=4]
Trong mắt Tề Yến, đấu giá thành công dây chuyền để lấy lòng Tô Yên Nhi mới là việc quan trọng nhất.
Những người khác, việc khác đều không đáng kể.
Tôi nhìn Tô Yên Nhi đứng một bên, chậm rãi nói:
“Chiếc dây chuyền trên cổ cô đẹp thật. Tôi còn chưa từng có sợi dây chuyền nào đẹp đến thế.”
Tề Yến cau mày:
“Cô nói móc ai đấy? Là chê tôi không mua cho cô à?”
“Sợi dây chuyền đó quan trọng với Tiểu Yên thế nào, chẳng lẽ cô không biết?
Hơn nữa, tiền trong nhà đều là tôi kiếm được, cô suốt ngày ăn không ngồi rồi, đều chờ tôi kiếm tiền nuôi gia đình, lấy tư cách gì mà trách móc tôi?”
Tôi hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy thật nực cười.
Những lời con trai đánh giá về tôi, quả nhiên là tai nghe mắt thấy từ chính người bố này.
Có một người bố như vậy, có thể dạy dỗ con cái thành thế nào chứ?
Tôi cười nhạt, bỗng cảm thấy mệt mỏi khôn cùng.
Bỗng Tô Yên Nhi ở bên cạnh lại che mặt khóc lóc:
“Tôi không biết cậu lại tức giận đến vậy. Sợi dây chuyền này rất quan trọng với tôi, nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể tặng lại cô. Không sao cả. Hai người đừng vì tôi mà cãi nhau nữa.”
Tôi nhìn Tô Yến Nhi diễn kịch trước mặt mình, chắc là cố ý phô trương thị uy.
Đến cả hóa đơn đấu giá sợi dây chuyền cô ta cũng đặt ở chỗ dễ thấy nhất.
Cô ta đắc ý đến mức lông mày cũng như đang mỉm cười.
Sáu năm trước Tô Yên Nhi đá Tề Yến. Khi đó nhà cô ta vẫn có tiền, là một đôi thanh mai trúc mã với Tề Yến.
Sau đó nhà Tề Yến phá sản, cô ta vội vàng chia tay với anh ta, ra nước ngoài cùng một người đàn ông xem mắt giàu có rồi đăng kí kết hôn.
Lúc ấy Tề Yến sống vô cùng khốn đốn, tôi quen anh ta vào lúc ấy.
Không biết coi tôi là vật thay thế, hay vì anh ta nghĩ, người phụ nữ không tiền không thế như tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta.
May mà bây giờ, tôi đã không còn để tâm nữa.
Cho đến hai năm trước, Tô Yên Nhi ly hôn về nước.
Nghe nói bây giờ Tề Yến đã có tiền, hai người lại tái hợp với nhau trong buổi họp lớp.
Sau đó cô ta trở thành thư ký riêng của Tề Yến.
Thường xuyên ra vào nhà tôi.
Tề Yến lại giải thích với tôi là vẫn luôn xem Tô Yến Nhi như em gái của mình.
Nhưng buồn cười nhất là tôi lại chưa từng hoài nghi về chuyện đó.
6
Tôi nhìn cô ta, chậm rãi bước đến bên bàn ăn, nhìn cái bàn đầy thức ăn tinh xảo.
Thấy tôi nhìn món ăn trên bàn, Tô Yên Nhi liền cười tươi nói:
“Cậu vội vàng trở về chắc chưa ăn gì phải không? Đây là bò bít tết A Yến đặc biệt nhờ người vận chuyển hàng không từ nước ngoài về đấy. Anh ấy biết mình từng thích ăn loại này nhất. Vừa chín năm phần, ngon lắm.”
Tôi cười khẩy, giật lấy một cái đĩa, hất thẳng lên người cô ta.
Bò bít tết và rượu vang đều đổ hết lên người cô ta.
Cô ta hét lên, luống cuống lau bỏ vết bẩn trên váy mình, nhưng không để ý chiếc dây chuyền ở trên cổ đã rơi xuống.
Tôi giơ tay giật sợi dây chuyền xuống.
Tôi chậm rãi ngắm nhìn sợi dây chuyền, chậm rãi nói:
“Nghe nói đây là kỷ vật mẹ cô để lại lúc còn sống? Nếu đã là đồ quý giá như vậy, trở lại tay cô một lần nữa, không phải nên cất thật kỹ sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận