Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUỘC HÔN NHÂN BUỒN CƯỜI

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 17:01:33
Tô Yên Nhi, bạch nguyệt quang của Tề Yến mặc chiếc váy đen, xinh đẹp duyên dáng ngồi bên cạnh.
Còn con trai bốn tuổi của tôi đang ôm lấy cô ta đầy thân thiết.
“Dì Yên Yên đẹp quá à. Nếu dì là mẹ con thì tốt rồi. Mẹ con chẳng đẹp gì cả, vừa xấu lại không kiếm được tiền, suốt ngày chỉ biết chờ ba đi làm kiếm tiền nuôi thôi.
“Nếu ba có thể ly hôn với mẹ thì tốt rồi, con chọn dì Yên Yên làm mẹ của con!”
Con trai tôi, Tề Hạo, tinh nghịch nháy mắt nói.
Rõ ràng là cố tình chọc cho Tô Yên Nhi vui.
Nhìn cảnh này, mắt tôi nhức nhối vô cùng.
Hạo Hạo là do một tay tôi nuôi lớn.
Khi mang thai, tôi mắc các loại phản ứng không lành mạnh, phải tiêm hàng trăm mũi thuốc lên bụng để giữ thai.
Năm đầu con chào đời,
Tề Yến và tôi chẳng có đồng nào.
Từ thiếu gia giàu có, anh ta rơi xuống mức đến tiền thuê nhà còn không trả nổi.
Tôi vừa ra cữ đã phải đi làm liên tục.
Không thuê nổi người giúp việc, cha mẹ thì đoạn tuyệt quan hệ với tôi,
tôi chỉ có thể một mình chăm Hạo Hạo.
Hạo Hạo dính tôi như sam, ngày đêm không rời.
Tôi chỉ có thể sau khi ru con ngủ rồi mới thức dậy làm việc đến sáng, mắt chưa kịp khép lại thì Hạo Hạo đã thức.
Lúc túng thiếu nhất, đến một hộp sữa cho Hạo Hạo cũng không có.
Lúc không làm việc, tôi len lỏi trong các nhóm nhận quà tặng, chỉ để xin được vài đồng giảm giá, mua sữa cho con.
Mới 27 tuổi đầu, nhưng mấy năm chăm con khiến tôi trông già hơn bạn cùng tuổi cả chục năm.
Lúc đó, tính tình Tề Yến vẫn còn rất tốt.
Anh ta thường dỗ tôi rằng: Sau này anh nhất định sẽ cho mẹ con em sống sung sướng.
Vậy mà đến giờ chưa đầy 5 năm, cuộc sống tốt lên, dọn vào biệt thự lớn, công của Tề Yến ngày càng phát triển, nhận được vô số đầu tư.
Chúng tôi trở thành người giàu có.
Giàu đến mức anh ta có thể tùy tiện mua một chiếc dây chuyền hơn 10 triệu tệ cho bạch nguyệt quang.
Giàu đến mức tôi không được phép tự ý dùng dù chỉ hai vạn tệ.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cu-c-h-n-nh-n-bu-n-c-i&chuong=3]


5
Lúc này, sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ của họ.
Con trai tôi thoáng sững sờ.
Nhưng rất nhanh nó đã trừng mắt tức giận, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hét lên với tôi:
“Mẹ về làm gì? Con không cần người mẹ xấu xa như mẹ quay lại! Con muốn dì Yên Yên ở với ba cơ! Mẹ cút ra khỏi nhà con đi!”
Tô Yên Nhi đứng lên, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu Hạo Hạo.
“Hạo Hạo, không được nói chuyện với mẹ con như vậy đâu. Mẹ sẽ tưởng thật đấy.”
Cô ta nhanh chóng quay sang chào tôi.
“Tĩnh Tĩnh, cậu về rồi à? Cậu đừng hiểu lầm nhé, hôm nay mình đến đây là để chơi với Hạo Hạo. Trước đó bé gọi cho mình, nói muốn ăn bánh kem mình làm.
“Hơn nữa A Yến vừa giúp mình đấu giá được chiếc dây chuyền quý giá như vậy, mình rất cảm động. Thấy cậu không có nhà, bảo mẫu cũng không nấu ăn cho thằng bé, nên mình nghĩ đến nấu chút gì đó cho hai ba họ ăn.
“Hạo Hạo còn nhỏ, nói gì cũng không thể coi là thật, cậu đừng để bụng nhé.”
Tô Yên Nhi vừa nói chuyện e dè thân trọng, vừa cúi đầu khúm núm xin lỗi.
Khi cúi đầu xuống, chiếc dây chuyền đắt tiền kia liền lộ ra.
Tôi còn chưa nói một câu nào, nhưng mọi tội lỗi đã bị đổ hết lên đầu tôi.
Rõ ràng trước khi đi, tôi đã sắp xếp người nấu ăn, còn nhờ bạn đến giúp trông con mấy ngày.
Lúc này tôi bình tĩnh nhìn họ, không nói lời nào.
Cho đến khi Tề Yến tiến lên kéo tay Tô Yên Nhi, chắn trước mặt cô ta, rồi châm biếm tôi:
“Em xin lỗi cô ta làm gì? Một người mẹ đến con ruột cũng bỏ mặc ở nhà, có gì đáng để xin lỗi chứ?”
Tô Yên Nhi vội vàng kéo tay áo Tề Yến.
“A Yến, anh đừng nói như vậy. Có lẽ Tĩnh Tĩnh có việc gấp gì đó. Bao nhiêu năm qua, cậu ấy không có công cũng có khổ mà, chắc đơn thuần chỉ là muốn nghỉ ngơi vài ngày thôi.”
Tề Yến nhếch mép khinh thường.
“Khổ? Cô ta khổ chỗ nào? Việc nhà cô ta không cần đụng tay, tiền cũng không cần kiếm, mỗi ngày như một con ký sinh trùng, còn suốt ngày chỉ tay múa chân với anh, quản hết cái này đến cái kia. Một kẻ vô dụng sống nhờ tôi nuôi, cô ta đã làm gì cho cái nhà này?”

Bình Luận

0 Thảo luận