Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ DẠNG ĐÍCH TUYẾT

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:23:29
Vào lễ hội Thượng Nguyên, ta đã phải lòng Ôn Cấp ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì lẽ đó, ta đã ép buộc huynh trưởng của mình bằng cách dùng tính mạng của bản thân để uy hiếp, bắt huynh ấy phong Ôn Cấp làm phò mã.
Sau khi kết hôn, ta và Ôn Cấp sống rất ngọt ngào, hạnh phúc với nhau.
Mãi cho đến khi ta thấy hắn ta nắm tay hoàng tẩu, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm.
Lúc đó ta mới biết hóa ra hoàng tẩu chính là mối tình đầu khó quên của hắn ta.
Khi đó, ta đã mang thai tám tháng, do chuyện này làm cho cảm xúc của ta bị kích động mạnh, thế là lập tức bị băng huyết mà chết đi.
May mắn thay, ta có một người huynh trưởng luôn coi ta như châu báu.
Bọn họ sẽ không biết, thực ra vị hoàng huynh có vẻ trung hậu thuần lương kia còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương.
01
Linh hồn của ta bay theo huynh trưởng đến phủ công chúa.
Lúc này, phò mã của ta đang quỳ trên mặt đất, hắn ta khóc lóc thảm thiết, trông giống như thể hắn ta muốn đập đầu vào tường tự tử đi theo ta ngay bây giờ.
"Bệ hạ, vi thần không bảo vệ được công chúa, xin bệ hạ hãy ban cho thần tội chết."
Nhìn bộ dạng hào hiệp kiên quyết muốn kết thúc mạng sống để đi theo thê tử của hắn ta thật sự buồn cười.
Chỉ một lúc trước, hắn ta còn đang thì thầm bên tai của ta rằng: "Nếu ngươi không chết, làm sao ta có thể ở bên cạnh Thục Nhi được cơ chứ?"
Huynh trưởng từ từ đỡ hắn ta dậy: "Sống chết do số phận, làm sao có thể trách ngươi được?"
Ta lơ lửng trên không trung, nghe xong muốn tan biến thành tro bụi.
Huynh trưởng đến bên cạnh giường, nhìn ta với đôi mắt đang nhắm nghiền, vẻ mặt của huynh ấy vô cùng bình tĩnh: "Trương Thái y, hãy bắt mạch cho công chúa."
"Bệ hạ, vi thần cũng hy vọng đây là chẩn đoán sai, nhưng Lưu Thái y đã xác nhận nhiều lần lắm rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=1]

Ôn Cấp lau nước mắt nói.
Huynh trưởng liếc nhìn Ôn Cấp không nói gì, Phương công công bên cạnh bèn giải thích: "Phò mã, e là phò mã không biết, đây là quy định trong cung, con cái hoàng tộc đều cần Trương Thái y đích thân xác nhận và tuyên bố nguyên nhân ra đi."
Ôn Cấp sững người, liên tục cúi người chắp tay: "Thần không biết, xin bệ hạ tha tội."
Sự hoang mang trong ánh mắt hắn ta bị ta nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Ta sinh non và băng huyết mà chết, không phải tai nạn, mà là do hắn ta đã đầu độc ta khi ta đang mang thai.
Lưu Thái y đã bị hắn ta mua chuộc từ lâu rồi, còn Trương Thái y theo hầu huynh trưởng từ nhỏ, tất nhiên là công tư phân minh.
Sau khi bắt mạch, Trương Thái y đứng dậy quỳ trước mặt huynh trưởng: "Bệ hạ, công chúa đã chết vì băng huyết dẫn đến khí huyết nghịch hành."
Sao có thể như thế được? Là lúc này không tiện nói, hay thực sự không chẩn đoán ra?
Hồi lâu, huynh trưởng mới hỏi: "Còn đứa trẻ của muội ấy có khỏe mạnh không?"
Ôn Cấp lại vắt ra vài giọt nước mắt: "Thần không có phúc, đứa trẻ cũng đã tắt thở rồi."
Ta vô cùng sửng sốt, rõ ràng trước khi tắt thở ta còn nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, sao chỉ mới một lát sau mà nó lại không còn nữa?
"Đưa đây, để trẫm xem."
Nhũ mẫu bế đứa trẻ đến, mặt của nó được phủ một miếng vải trắng, ta muốn vén lên, nhưng hoàn toàn không chạm vào được.
Ôn Cấp ra hiệu cho nhũ mẫu lui xuống, ta đứng bên cạnh lo lắng, van xin: "Huynh trưởng, để A Ngũ nhìn con của mình một lần đi."
Hình như huynh trưởng cảm nhận được, lên tiếng gọi nhũ mẫu lại, nhưng Ôn Cấp đã lên tiếng trước: "Bệ hạ, e là làm thế sẽ không tốt lành đâu."
"Đứa trẻ được muội ấy dùng mạng đổi lấy, trẫm phải xem một lần."
Phương công công tiến lên một bước, vén miếng vải trên mặt đứa trẻ lên, lúc này khuôn mặt tròn trịa ấy tím tái, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, ta không muốn thừa nhận, nhưng đúng là đứa con ta mang thai tám tháng.
Ta không biết, nó đã chết vì hút chất độc từ bụng mẫu thân của nó, hay bị Ôn Cấp đầu độc sau đó.
Dù là trường hợp nào, cũng cho thấy Ôn Cấp hận ta, hận đến mức phải đầu độc cả con ta.
Mặt ta trông vô cùng dữ tợn, muốn biến thành ác quỷ, nuốt chửng lấy hắn ta, nhưng bàn tay ta đưa ra không nắm được bất cứ thứ gì cả.

Bình Luận

0 Thảo luận