Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ DẠNG ĐÍCH TUYẾT

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:24:21
04
Ta theo huynh trưởng trở về hoàng cung, thực ra ta muốn xem họ xử lý thi thể của ta như thế nào.
Nhưng không hiểu sao, linh hồn của ta lại không thể rời huynh trưởng dù chỉ là nửa bước.
Vừa đến cung, ta lập tức nhìn thấy huynh trưởng tìm Trương Thái y, hỏi cơ thể ta có bị trúng độc hay không.
Trương Thái y nói không có.
Thực ra, khi thấy ngọc bội giả, ta đã nghĩ có lẽ họ đã chuẩn bị cho bước này từ lâu rồi.
Huynh trưởng bảo Trương Thái y lui xuống, tay cầm nửa viên ngọc mà huynh ấy luôn mang theo, lặng lẽ nhìn, không biết đang nghĩ gì.
Mặc dù ta là Ngũ công chúa của Đại Tề quốc, nhưng từ khi sinh ra, ta luôn sống trong chùa, không được phụ hoàng, mẫu hậu sủng ái.
Chỉ có huynh trưởng thường xuyên đến thăm ta.
Huynh ấy là Nhị hoàng tử của Đại Tề quốc, khả năng lãnh đạo quân đội vô cùng xuất chúng, nhưng bị Thái tử kìm hãm cho nên không được để lộ tài năng.
Từ nhỏ, chúng ta đã nương tựa lẫn nhau mà lớn lên.
Năm đó, phụ hoàng có ý định phế Thái tử, phe Thái tử lập tức phái người ám sát huynh trưởng, chính ta đã liều mạng đỡ một mũi tên cho huynh ấy, nhưng kể từ đó ta cũng bị mắc bệnh, trở thành người phải uống thuốc suốt đời.
Cuối cùng huynh trưởng trở thành hoàng đế của Đại Tề quốc.
Ta cứ tưởng cả đời này chúng ta sẽ coi nhau là người thân thiết nhất.
Cho đến ba năm trước, ta gặp Ôn Cấp ở Giang Đô, chỉ một cái nhìn thôi mà ta đã thích hắn ta.
Ta dùng tính mạng uy hiếp, bắt huynh trưởng ban chỉ ban hôn.
Từ đó về sau, huynh trưởng lạnh nhạt với ta, cả hai không còn thân thiết với nhau nữa.
Sau này, ta lén mang thai, khi huynh ấy biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình.
Kể từ đó chúng ta cắt đứt quan hệ với nhau.
Nhưng không ngờ cuộc cãi vã đó lại là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
05
Huynh trưởng đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía bóng tối kia, rõ ràng nơi đó là kệ sách, nhưng lúc này lại có một cánh cửa đang từ từ mở ra.
Trái tim ta lập tức nhảy lên tận cổ họng, dù chỉ là một linh hồn nhẹ bỗng, lúc này ta lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân, nặng đến mức ta hoàn toàn không thể tiến đến gần cánh cửa đó dù chỉ là một bước.
Bên tai vang lên một giọng nói: "Chỉ cần ngươi nhìn thấy những bức tranh đó, ngươi sẽ tin lời ta."
Đó là lời Luyện Thục nói trước khi ta chết.
Ngày đó, sau khi ta bị băng huyết, vẫn còn một hơi thở, Luyện Thục bảo Ôn Cấp lui ra, đến bên giường ta.
Ta chất vấn: "Hoàng hậu, rõ ràng người rất yêu huynh trưởng, tại sao lại làm như vậy?"
Nàng ta dùng móng tay sơn đỏ vuốt mặt ta: "Ngươi thực sự rất ngu ngốc, đến lúc sắp chết vẫn không hiểu tại sao ta muốn giết ngươi."
"Ngươi thực sự tưởng ta muốn giành Ôn Cấp với ngươi à, nói thật cho ngươi biết, Ôn Cấp chính là người ta sắp đặt để ở bên cạnh ngươi."
"Lý do không gì khác ngoài việc chia rẽ mối quan hệ giữa ngươi và bệ hạ."
Ta vô cùng sửng sốt, nhưng cũng không bất ngờ, vì lúc xưa khi huynh trưởng cưới nàng ta, ta cũng đã từng cảm thấy ghen tị, lo lắng nàng ta sẽ cướp đi tất cả sự quan tâm của huynh trưởng dành cho ta.
Chỉ là, ta không ngờ hoàng hậu ôn nhu hiền thục lại âm thầm giấu đi lòng ghen tị nặng nề như vậy.
"Ngươi đã làm rất thành công, vậy tại sao bây giờ lại phải giết ta?"
"Vì ta đã phát hiện ra một bí mật, trong Dưỡng Tâm điện của hoàng đế có một căn phòng không thể để cho người khác thấy, bên trong cất giữ vô số bức tranh và trên những bức tranh đó chỉ có một nữ tử mà thôi, miêu tả tất cả niềm vui nỗi buồn của nàng ta, ngươi có muốn biết nữ tử đó là ai không?" Nàng ta vừa nói vừa tăng thêm sức lực trên tay.
Ta chịu đựng cơn đau, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Huynh trưởng không thích ngươi thì liên quan gì đến ta."
"Bởi vì nữ tử đó chính là ngươi, thân muội muội của bệ hạ, Ngũ công chúa."
"Ngươi đừng nói bậy." Khuôn mặt vốn tái nhợt của ta lập tức đỏ bừng vì giận dữ.
"Công chúa, có phải ngươi đã nghĩ đến điều gì đó rồi không, một người ca ca thích sưu tầm tranh của thân muội muội mình, thật sự là quá hoang đường, nếu để cho thế gian biết được, ngươi đoán danh tiếng hiền đức của ngài ta còn duy trì được không. Ngươi phải biết rõ hơn ta cơ chứ, tham vọng to lớn của hắn ta là trở thành một đấng minh quân, vì thế, ngươi phải chết."
"Ta không tin, ngươi nhất định là lừa ta."
Nàng khẽ vỗ mặt ta, lạnh lùng cười: "Chỉ cần ngươi nhìn thấy những bức tranh đó, ngươi sẽ tin lời ta."
Sau đó ta tắt thở trong sự phẫn nộ và xấu hổ.
Giờ đây, rõ ràng chỉ cần vào là có thể vạch trần lời nói dối của Luyện Thục, nhưng ta lại không dám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=3]

Bình Luận

0 Thảo luận