08
Đột nhiên bên ngoài phòng mộ truyền đến tiếng vũ khí va chạm vào nhau.
Á huynh đặt thi thể của ta xuống, bước ra khỏi phòng mộ, thấy một người áo đen bị ám vệ khống chế trên mặt đất.
Một nhóm ám vệ khác đang dập lửa trên quan tài.
"Bệ hạ, người này định hủy thi thể của công chúa và tiểu điện hạ."
Lúc này ta mới để ý, bên cạnh quan tài của ta còn có một quan tài nhỏ.
Á huynh ra lệnh mở quan tài nhỏ, người nằm bên trong chính là đứa con yểu mệnh của ta.
Ta đặt nhũ danh cho con là Nguyên Bảo.
Nghĩ đến việc nếu đến trễ một chút, thi thể của Nguyên Bảo sẽ không còn nữa, ta căm hận quay đầu nhìn về phía thủ phạm.
Hắn ta bịt mặt, nhưng ta có thể nhận ra đôi mắt đa tình kia.
"Phò mã, ngươi đến đây vì muốn hủy thi diệt tích sao?" Hoàng huynh trực tiếp cho ám vệ vén khăn che mặt của hắn ta lên.
Ôn Cấp đầy căm hận nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài trống rỗng: “Bệ hạ, quả nhiên bệ hạ đã giấu thi thể công chúa đi. Bệ hạ nên hiểu, nàng ta là thê tử chính thức của Ôn Cấp này, phải vào mộ họ Ôn của ta."
Vừa dứt lời, Hoàng huynh đã đấm Ôn Cấp ngã xuống đất: "Thê tử của ngươi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=5]
Ngươi có tư cách nói câu này sao?"
Á huynh khinh bỉ cười lạnh: "Ngươi biết trẫm ghen tị với ngươi, nên muốn mượn cớ để kích giận trẫm, nhằm che giấu mục đích thật sự khi đến đây phải không."
"Ôn Cấp, có phải ngươi tưởng mình rất thông minh, mọi việc đều làm vô cùng kín kẽ, nhưng ngươi không biết, ngọc bội của ngươi giống hệt ngọc bội của trẫm, tuy nhiên nó lại khác với cái của A Ngũ, khi xưa ta tuyên bố ngọc bội của cả hai đều giống y như nhau cũng chỉ để phòng hôm nay mà thôi."
"Còn hôm nay ngươi tốn công đến đây, đốt thi thể của A Ngũ, mục đích thật sự không phải để che giấu tội ác đầu độc nàng hay sao."
Á huynh liên tiếp đấm vài cú, đánh hắn ta ngã lăn ra đất.
Ta chưa từng thấy Hoàng huynh giận dữ và tàn nhẫn như vậy, trước đây huynh ấy tuyệt đối không bao giờ ra tay đánh người.
09
Tiếng bước chân vang lên, người đến là Trương Thái y: "Bệ hạ, vừa rồi thần đã chẩn mạch lại cho công chúa, độc mà công chúa bị trúng không phải là Mạn thảo lý, mà là Thiên cơ dẫn."
Ôn Cấp nằm trên đất, ánh mắt hoảng loạn vô cùng, Hoàng huynh nhìn hắn ta một cái, dặn dò Trương Thái y: "Ngươi đi xem Tiểu điện hạ đi."
Trương Thái y lại chẩn cho Nguyên Bảo: "Bệ hạ, mặt của tiểu điện hạ tím ngắt, nhưng không phải là vì do trúng độc, mà là sau khi sinh ra đã bị người ta bóp chết."
Ta vừa sửng sốt vừa đau lòng, còn Ôn Cấp ngạc nhiên hơn cả ta: "Ngươi nói bậy, rõ ràng Lưu Thái y đã nói đứa trẻ chết vì chưa đủ lớn mà."
"Thai nhi được tám tháng thì sao có thể chưa đủ lớn được, họ Lưu kia đã không còn y đức từ lâu rồi, tất nhiên không thể tin lời mà hắn nói được rồi." Một câu của Trương Thái y đã khiến cho Ôn Cấp không thể phản bác.
"Trước đây trẫm vẫn tưởng ngươi dùng độc Mạn thảo lý, không ngờ lại là Thiên cơ dẫn có độc tính tương tự. Hai loại độc này đều không màu không mùi, chỉ sau bảy ngày mới có thể phát hiện, điểm khác biệt duy nhất là Thiên cơ dẫn không gây hại đến thai nhi trong bụng. Xem ra, ngươi muốn giữ lại đứa trẻ này, để nó trở thành chỗ dựa cho ngươi sau này. Vậy thì, ngoài ngươi ra, còn ai muốn giết nó?"
Á huynh cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Ôn Tắc, còn Ôn Tắc thì như đã nghĩ ra được thủ phạm là ai, hắn ta lắc đầu, gào lên: "Không thể nào, nàng ta không có lý do gì để giết chết con ta cả."
"Thật vậy sao? Nếu trẫm từng nói với nàng ta muốn lập con của A Ngũ làm thái tử thì sao?"
"Không, ta không tin, có hoàng đế nào mà lại để con của người khác lên ngôi vua chứ." Ôn Cấp phản bác, nhưng giọng điệu không còn chắc chắn nữa.
Á huynh không trả lời nghi vấn của hắn ta, mà cười lạnh một tiếng: "Thử nghĩ xem, nếu Luyện Thục thực sự muốn ở bên cạnh ngươi, chỉ cần đầu độc trẫm để con của ngươi lên ngôi, lúc đó ngươi là phụ thân của hoàng thượng, còn có gì ngăn cản ngươi với nàng ta được nữa? Nhưng nàng ta không chỉ không nói với ngươi chuyện này, mà còn trực tiếp đầu độc con ngươi. Xem ra trong lòng nàng ta, ngươi chỉ là một quân cờ tốt thí mà thôi."
"Không, không phải vậy, Thục nhi yêu ta mà, chính ngươi ép nàng vào cung làm hoàng hậu."
"Trẫm ép nàng ta ư? Chính nàng ta ép trẫm thì có, dùng thân phận công chúa tiền triều của A Ngũ để đe dọa trẫm cho nàng ta vị trí hoàng hậu. Sau khi có được vị trí hoàng hậu, trong lòng nàng ta vẫn không thấy thỏa mãn, lại bảo ngươi đầu độc A Ngũ của trẫm. Trẫm nhất định sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết. Còn ngươi, ngươi ngu xuẩn đến cùng cực, trẫm cũng sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Ta bị những thông tin liên tiếp này làm sửng sốt, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không ngờ hoàng tẩu bề ngoài dịu dàng hiền thục, sau lưng lại làm những việc bẩn thỉu như vậy.
Không chỉ ép Hoàng huynh cưới mình, còn giết con ta.
Thậm chí, để ta chết không nhắm mắt, trước khi ta hoàn toàn tắt thở, nàng ta còn cố tình dụ dỗ để ta cảm thấy xấu hổ và căm phẫn về tình cảm của Hoàng huynh dành cho ta.
Lúc này, ta chưa từng căm hận một người nào đến vậy, chỉ hận không thể uống máu, ăn thịt nàng ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận