14.
Phương công công lấy đi chiếc khăn dính máu, sau đó là hàng loạt phần thưởng châu báu ập tới.
Sau khi cung nữ trang điểm cho Liễu Uyển xong, lập tức nhắc nhở: "Nương nương, theo cung quy hôm nay còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Liễu Uyển có hơi hoảng hốt, thoái thác: "Ồ? Cứ nói cơ thể của ta không khỏe, e là không thể đi được."
Nàng ấy không đi, Hoàng hậu sẽ đích thân đến.
Liễu Uyển đưa mắt nhìn ta, ta hiểu ý nhập vào cơ thể nàng ấy.
Luyện Thục vẫn dịu dàng như cũ, nhưng dù tô lên mặt bao nhiêu phấn son, quầng thâm dưới mắt vẫn cho thấy hôm qua nàng ta ngủ không ngon, nàng ta dịu dàng quan tâm: "Muội muội, thân thể của muội có khá hơn không?"
"Ồ, muội cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chắc Hoàng hậu cũng biết." Ta đầy vẻ đắc ý khiêu khích nàng ta.
Quả nhiên dù cố che giấu thế nào, nàng ta vẫn không kìm được cảm xúc của mình, gương mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Ta tiếp tục nói: "Hoàng hậu, hẳn là người biết lý do ta vào cung, cùng lắm là để sinh con nối dõi cho Bệ hạ mà thôi, không biết lần này có mang thai không nhỉ."
"Hoàng hậu nên cùng thần thiếp nỗ lực."
Những lời này hoàn toàn kích động Luyện Thục, nàng ta cắn môi, cả người run rẩy không nói nên lời, rồi bỏ đi.
15.
Sau đó nửa tháng liền, Hoàng huynh đều ngủ ở cung Vị Ương.
Mỗi khi Hoàng huynh đến, Liễu Uyển đều để ta nhập vào thân, dù đã ở cùng nhau khá lâu nhưng hình như nàng ấy vẫn rất sợ Hoàng huynh.
Nàng ấy nói mình cũng không biết tại sao, chỉ là không kiểm soát được, có lẽ đây là nỗi sợ đối với người có địa vị cao.
Khi ở bên Hoàng huynh, ta thường kể những chuyện về mình qua miệng Liễu Uyển, khiến Hoàng huynh mỉm cười.
A Huynh từ lạnh nhạt với ta trước đây, giờ trở nên thân thiết hơn, đôi khi còn cùng ăn tối với nhau.
Nhưng ta cũng không dám thân thiết quá, vì rốt cuộc ta vẫn phải ra đi.
Về việc tại sao ta biết điều này, là do một ngày nọ ta hỏi Liễu Uyển: "Tại sao sau khi chết ta vẫn ở lại bên cạnh Hoàng huynh?"
Nàng ấy bảo ta: "Vì khi biết người mang thai, Bệ hạ từng dùng mười năm tuổi thọ để cầu Phật tổ giúp người sinh nở thuận lợi."
"Tuy không được như ý, nhưng tuổi thọ của đế vương đâu thể lãng phí, nên mười năm đó đổi thành việc hồn phách người có thể ở bên cạnh ngài."
Ta cảm thấy hối hận và đau lòng, cố nén nước mắt hỏi nàng ấy: “Hồn phách của ta có thể ở bên cạnh huynh ấy mãi mãi không?"
Nàng ấy nói: "Hồn ma lưu luyến trần gian, đều vì tâm nguyện chưa thành, một khi nguyện vọng đạt được sẽ rời đi, tất nhiên cũng có những trường hợp biến mất vì một số tai nạn."
Từ đó ta biết, thời gian ta ở bên Hoàng huynh không còn nhiều.
Vì vậy, khi Liễu Uyển hỏi ta: "Tại sao không nói với Bệ hạ người vẫn còn ở đây, mà chỉ mượn miệng người khác nói ra những chuyện trong quá khứ?"
Ta nói: "Ngươi có biết, tại sao ta có thể khẳng định, dùng một người chỉ gặp ta vài lần, có thể khiến Hoàng huynh giữ ta lại không?"
"Đó là vì, trên thế gian này có một người cùng huynh ấy nhắc về ta, cũng là một cách để tưởng nhớ."
"Và nếu cuối cùng ta sẽ biến mất, lại khiến huynh ấy phải trải qua một lần chia ly nữa, đối với huynh ấy là đau khổ."
"Ta nghĩ tại sao Hoàng huynh cố gắng giấu thân phận ta, cũng vì quá quan tâm, huynh ấy không thể chấp nhận mất đi ta, nên không dám đánh cược hậu quả của việc vạch trần thân phận và hiện giờ ta cũng vậy."
16.
Sau bữa ăn, Hoàng huynh đột nhiên nói: "Gần một tháng rồi, cũng đủ rồi."
Ta hoàn toàn không hiểu.
Đến tối, thái y đến bắt mạch cho ta, nhưng không phải Trương thái y mà Hoàng huynh tin tưởng: "Văn thái y, hãy chẩn mạch cho Quý nhân."
Ông ta bắt mạch cho ta, đột nhiên vui mừng: "Chúc mừng Bệ hạ, Quý nhân đã mang thai hơn một tháng rồi."
Ta lập tức hiểu ý đồ của Hoàng huynh.
Liễu Uyển trực tiếp từ Quý nhân thăng lên Quý phi, mọi việc trong hậu cung đều lấy nàng ấy làm đầu.
Cả hậu cung đã không còn ai quan tâm đến vị Hoàng hậu bị lạnh nhạt kia.
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, giống như khi ta sinh con, địa vị của Hoàng hậu sẽ không còn nữa.
Về điều ta lo lắng là hoàng tử giả, Hoàng huynh nói một khi Hoàng hậu bị phế, đứa trẻ sẽ giả chết, đối ngoại tuyên bố bị chết yểu.
Thấy việc báo thù sắp thành, lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nghĩ đến sinh nhật Hoàng huynh ngày càng gần, ta muốn trước khi đi có thể nấu cháo rau cải cho huynh ấy ăn một lần.
Cháo rau cải bổ máu dưỡng thân, là món mà dân gian thường chuẩn bị cho người thân trước khi ra chiến trường.
Trong hoàng cung không có món này.
A Huynh từng nói với ta, huynh ấy mãi mãi nhớ ngày khải hoàn trở về sau khi chinh phạt Nam triều, ta đã lén kéo huynh ấy vào phòng, ép huynh ấy uống hết một bát cháo rau cải lớn.
Bát cháo đó, Thái tử không có, các huynh đệ khác cũng không có.
Chỉ dành riêng cho huynh ấy.
Sau này ta mới biết, công lao Hoàng huynh liều mạng đạt được lại bị Thái tử chiếm công.
Dù có triều thần đề cập vài câu, nhưng Phụ hoàng chẳng khen ngợi huynh ấy nửa lời.
Và bát cháo của ta đã sưởi ấm trái tim lạnh giá của huynh ấy, thức tỉnh ý chí chiến đấu trong huynh ấy.
Khiến huynh ấy nhớ mãi suốt đời.
Vì vậy ngày hôm đó, ta đã xin Liễu Uyển cho ta nhập vào thân, tự tay nấu cháo rau cải trong bếp, dặn họ mang đến vào bữa tối, rồi định trở về cung Vị Ương, không ngờ giữa đường lại bị một thái giám gọi lại, nói Hoàng huynh có việc gấp gọi ta đến điện Dưỡng Tâm.
Nhưng khi ta đến, phát hiện người đợi ta ở điện Dưỡng Tâm không phải Hoàng huynh, mà là Luyện Thục.
Ta chất vấn: "Hoàng hậu giả mạo khẩu dụ là có ý định gì?"
"Bổn cung chỉ muốn dẫn ngươi đến xem, người thực sự trong lòng Bệ hạ là ai, ngươi không muốn biết sao?"
Nói rồi nàng ta ra lệnh đẩy mở cánh cửa mà ta không dám vào.
Lòng ta run lên, ta thầm gọi Liễu Uyển: "Trong quá khứ, ngươi đã từng đến đây chưa?"
Nhưng Liễu Uyển không đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=8]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận