"Huynh ấy thực sự giết Luyện Thục để báo thù cho người, huynh ấy thực sự tạo nên nhiều thành tựu, nhưng chính vì kỳ vọng của người dành cho huynh ấy đã trở thành gông cùm của huynh ấy, huynh ấy quá muốn chứng minh tài năng của mình, xây dựng công trình thủy lợi ba năm, lại không quan tâm đến nỗi khổ của trăm họ, viễn chinh Cao Lệ thất bại liên tiếp, dẫn đến nông dân khắp nước nổi dậy, cuối cùng huynh ấy bị cận thần siết cổ chết tại điện Thái Hòa, chỉ ngắn ngủi mười năm, Đại Tề quốc diệt vong. Mười năm sau đó là thời đại loạn chiến, dân chúng đói khổ."
19.
"Không, ta không tin." Ta hoàn toàn suy sụp, chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của mình sẽ gây ra kết cục bi thảm như vậy.
"Công chúa, người có muốn biết linh hồn tiền kiếp của người đã tan biến như thế nào không? Người không thấy kết cục của Hoàng hậu, người đã chết trong đám cháy này, thực sự là chết không nhắm mắt. Mà rõ ràng người có thể trốn thoát."
"Từ khi sinh ra ta chẳng được phụ thân coi trọng, trong nhà cũng chẳng ai quan tâm đến ta, trên đời thiếu đi ta cũng chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng thưa Công chúa, tại sao người lại cứu ta?"
“Ta không hiểu nổi, thậm chí trong hai mươi năm sau đó, ta đã từng nghĩ, có lẽ người đang trả thù ta, bởi vì ta biết rõ mình có thể cho người mượn thân xác của mình, nhưng ta lại chọn lừa dối, để người giúp ta giành được sự sủng ái của Hoàng thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=10]
Nếu không có đám cháy này, thậm chí ta còn nghĩ mình có thể thay thế người."
"Và khi Đại Tề quốc diệt vong, nỗi hối hận ăn năn này càng khiến ta sống không bằng chết, nhất là khi nhìn thấy những thường dân khổ sở không có nhà để về, những lúc đó ta sẽ nghĩ, nếu người chết là ta, liệu kết cục có khác đi không. Ít nhất, nếu có người, Hoàng thượng có thể lắng nghe chăng."
"Ta đã sống mơ hồ như vậy suốt mười năm, mãi cho đến khi gặp được một đạo sĩ, ông ấy nói với ta có một phương pháp đảo ngược linh hồn, có thể đưa người ta trở về quá khứ, chọn làm lại một lần nữa, vì vậy, Công chúa, lần này ta chọn cái chết."
Vừa nói, ta cảm thấy cơ thể nóng rực lên, có thứ gì đó chạy ra ngoài và cánh cửa bị khóa kia như chịu một lực rất lớn, bị đập vỡ.
Ta hét lớn: "Liễu Uyển, đừng dại dột, những ngày này, có ngươi bên cạnh, ngươi không biết ta đã hạnh phúc biết bao, ngươi không phải là người không được ai thừa nhận, người là người tỷ muội tốt của ta."
Một giọng nữ bay đến từ không trung: "Công chúa, có câu nói này của người, ta đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, ta hy vọng sau này có thể thấy được thế giới mà người nói đến, nơi không có chiến tranh, không có cái chết, thường dân giàu có, mỗi gia đình đều đoàn tụ."
"Được, ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được."
"Và, chỉ cần người và Hoàng thượng hạnh phúc, đó là sự trừng phạt lớn nhất đối với Hoàng hậu, đừng để sự thù hận hành hạ bản thân."
"Ta hiểu rồi, ta sẽ làm vậy. Ngươi đừng đi được không?"
Bên tai ta không còn âm thanh nào nữa, ta đau đớn, vì ta biết nàng ấy thực sự đã ra đi.
Bên ngoài cửa cũng truyền đến tiếng động, ta thấy Hoàng huynh vội vã chạy đến.
Huynh ấy bế ta lên chạy ra khỏi phòng, miệng gọi: “A Ngũ, muội là A Ngũ của trẫm, có phải không, chỉ có A Ngũ mới nấu cháo hoa hướng dương cho ta ăn."
Ta ngất đi trong tiếng gọi liên tục của huynh ấy, khi tỉnh lại, ta thấy Hoàng huynh đang nắm tay mình.
Ta cố gắng giãy ra, nhưng Hoàng huynh nắm chặt không buông: "Hoàng thượng, người làm thần thiếp đau."
"Họ nói cháo hoa hướng dương là do nàng nấu đúng không?"
"Vâng, Công chúa từng dạy thần thiếp."
Hoàng huynh chất vấn ta với đôi mắt đỏ ngầu: “Nàng dạy ngươi khi nào, đừng lừa ta, từ nhỏ Liễu Uyển lớn lên ở thôn quê, hoàn toàn chưa từng đến chùa Bát Nhã."
"Đó chỉ là lời nói trong nhà, từ nhỏ thần thiếp đã không được sủng ái, nào có ai sẽ quan tâm thần thiếp đã đi đâu chứ."
"Thần thiếp lại muốn hỏi Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng có biết Hoàng hậu mời thần thiếp đến Dưỡng Tâm điện hay không."
Hoàng huynh im lặng.
"Hoàng thượng không nên cứu thần thiếp, như vậy mối thù của Công chúa mới được báo." Ta nói xong rồi quay người không nhìn huynh ấy nữa.
Hóa ra khi kiếm của Hoàng huynh chĩa vào ta, cũng khiến ta cảm thấy bối rối như vậy.
Huynh ấy không nên như thế, tại sao người ca ca hiền hậu ấy lại không còn nữa.
Những lời Liễu Uyển nói khiến ta hoàn toàn tin tưởng.
Đối với huynh ấy, có lẽ mạng người chẳng quan trọng gì cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận