Chúng ta âm thầm nhờ người dò hỏi, chỉ biết rằng khách sạn đã bồi thường một khoản tiền an táng lớn cho gia đình Thẩm Ánh Đường, yêu cầu họ giữ im lặng. Hai bên đều không muốn làm lớn chuyện, thế là mọi thứ rơi vào quên lãng.
Cố Hựu Phàm không tin, đôi mắt chàng đỏ rực: "Ánh Đường tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ đến khách sạn Đông Phương! Thẩm lão tiên sinh cũng không phải loại người tham tiền. Bên trong nhất định có điều khuất tất, ta phải điều tra rõ ràng!"
Nói rồi, chàng bật dậy định lao ra ngoài.
Ta vội vàng kéo chàng lại: "Cố Hựu Phàm, huynh bình tĩnh một chút!"
"Muội bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây!"
Chàng quay lại gào lên với ta một câu, nhưng vừa dứt lời, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi.
Lần đầu tiên, chàng mất kiểm soát trước mặt ta.
Ta mở miệng, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Ta biết huynh rất đau lòng, nhưng tức giận không thể giải quyết được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=10]
Bây giờ huynh ra ngoài với bộ dạng này cũng không làm được gì cả. Để ta đi hỏi thăm Thẩm gia một chút."
Gió lạnh thấu xương, như cắt thẳng vào lòng người.
Ta lấy chiếc áo khoác trên giá mặc vào người, rồi quay lại, siết chặt tay Cố Hựu Phàm: "Huynh cứ ở nhà chờ ta, đợi ta về rồi chúng ta sẽ tính tiếp, được không?"
21
Khi đến nhà Thẩm Ánh Đường, ta mới biết, không chỉ nàng ấy chết, mà cả cha nàng ấy cũng đã chết rồi.
Người lo hậu sự cho hai cha con họ là thúc thúc và thẩm thẩm của nàng ấy.
Trong linh đường, Nhị thẩm Thẩm gia khóc lóc thảm thiết.
Bên ngoài linh đường, Nhị thúc Thẩm gia, gầy gò tiều tụy, vẻ mặt mệt mỏi, tay cầm một ống điếu, thỉnh thoảng lại rít một hơi.
Ta khéo léo dò hỏi một phen.
Nhưng họ một mực khẳng định, Thẩm Ánh Đường chết là do tai nạn.
Còn cha Thẩm, vì nhận tin nữ nhi chết thảm, quá sốc mà nghẹn thở, tức giận đến chết.
Xem ra, ở đây sẽ không hỏi thăm được gì.
Ta nhìn lên bầu trời, quyết định đi một chuyến đến khách sạn Đông Phương.
Lúc đi ngang qua đầu hẻm, ta nghe hai người phụ nữ đi ngang qua vừa đi vừa thở dài: "Nhị thúc Thẩm gia đúng là nhẫn tâm thật. Dù gì cũng là cháu gái ruột của mình mà... tặc tặc tặc..."
Lão nhị Thẩm gia?
Cháu gái ruột?
Chẳng lẽ họ đang nói về Thẩm Ánh Đường sao?
Ta lập tức quay lại, đuổi theo hai người phụ nữ đó: "Hai thím ơi, xin hãy dừng bước..."
22
Ta tốn hai đồng bạc, từ miệng hai người phụ nữ đó biết được chân tướng sự việc.
Nhị thúc của Thẩm Ánh Đường là một tên lưu manh già đời, ăn chơi cờ bạc không thiếu thứ gì. Phụ thân của Thẩm Ánh Đường quá mềm lòng, bao năm qua đã không ít lần đứng ra thu dọn hậu quả cho đệ đệ mình.
Vài ngày trước, lão nhị Thẩm gia thua một khoản tiền lớn trong sòng bạc, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nhắm vào chính Thẩm Ánh Đường.
Thời gian Thẩm Ánh Đường hát ở vũ trường vốn không dài, nhưng người thèm muốn nàng ấy lại không ít.
Mà chủ nợ của chú hai Thẩm gia, lại chính là một trong số đó.
Sau khi cân nhắc, hắn quyết định nhân lúc Thẩm Ánh Đường không để ý, bắt cóc chính người đại ca ruột mới xuất viện của mình, rồi lấy đó để uy hiếp Thẩm Ánh Đường phải đi tiếp đãi chủ nợ của hắn.
"Nha đầu Ánh Đường à, cháu không thể thấy chết mà không cứu Nhị thúc ruột của mình được!"
Tên chủ nợ đó nói rõ ràng, chỉ cần Thẩm Ánh Đường chịu theo hắn, món nợ của Thẩm lão nhị sẽ lập tức xóa sạch.
Cố Hựu Phàm run lên, giọng khàn đặc hỏi ta: "Thẩm lão nhị nợ bao nhiêu?"
"Ba thỏi vàng."
"Ba thỏi vàng?"
Chàng lặp lại lời ta một lần, trong giọng nói có một nỗi đau không sao diễn tả được.
Ta không dám nhìn chàng, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy."
Cố Hựu Phàm ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, nhìn một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười.
"Ha... ha ha... ha ha ha..."
"Cố Hựu Phàm..."
Nụ cười ấy vô cùng thê lương. Chàng cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ chảy dài trên gương mặt của chàng: "Ba thỏi vàng... Chỉ vì chút tiền ấy, tên súc sinh đó đã bán Ánh Đường đi..."
"Tại sao? Tại sao... chỉ còn một chút nữa thôi, chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi..."
Ta lặng lẽ lau nước mắt, ôm lấy vai chàng: "Huynh nghe ta nói, chuyện này không hề đơn giản như vậy..."
Nếu chỉ là nợ nần, Thẩm Ánh Đường hoàn toàn có thể tìm chúng ta giúp đỡ.
Rốt cuộc tại sao nàng ấy lại lựa chọn cái chết?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận