Nàng ấy không nói thêm gì nữa, khuôn mặt trông vô cùng tiều tụy.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi lại nói với nàng ấy: “Đời người là một con đường rất dài, một con đường của mỗi người đều khác nhau, cảnh sắc nhìn thấy, mọi chuyện trải qua cũng khác nhau. Ta không biết phải đánh giá thế nào mới gọi là một con đường tốt, ta chỉ biết là, con đường của mỗi người đều là độc nhất vô nhị.”
Nàng ấy sẽ không biết ta đã ngưỡng mộ nàng ấy đến nhường nào.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Ánh Đường, ta đã vô cùng, vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu phụ thân ta cũng cởi mở như phụ thân nàng ấy, có lẽ ta đã có thể đi du học.
Nếu ta cũng từng thấy cảnh sắc bên kia đại dương giống như nàng ấy, thì khi đối diện với Cố Hựu Phàm, có lẽ ta sẽ không lúng túng và e dè như vậy, có thể dễ dàng tìm ra những chủ đề mà chàng hứng thú.
“Thẩm tiểu thư.” Ta vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng ấy: “Nếu nhất định phải nói đúng hay sai, ta chỉ có thể nói rằng, sai là ở thời thế này.”
Ai bảo chúng ta lại sinh ra vào cái thời đại này chứ?
15
Lại qua vài ngày sau, Cố phu nhân đặc biệt đến viện tìm ta.
Bà đến vì chuyện của Thẩm Ánh Đường.
Những ngày qua, bà luôn ở bên chăm sóc Cố lão gia, cuối cùng cũng thuyết phục được ông đồng ý để Thẩm Ánh Đường vào cửa làm thiếp.
“Phàm Nhi cứ ru rú trong nhà mãi cũng không ổn, để con bé vào Cố gia cũng là để Phàm Nhi yên tâm mà tiếp quản gia nghiệp.”
Bà ngừng lại một chút, cẩn thận hỏi ta: “Nhưng dù gì đi nữa, Trĩ Ngư, con mới là chính thất danh chính ngôn thuận của Phàm Nhi, chuyện này vẫn phải hỏi ý con trước.”
Ta biết rõ, bà không phải muốn hỏi ý ta, mà là muốn hỏi ý của phụ thân ta.
Hai nhà Cố gia và Lâm gia kết thân vốn chỉ là sự qua lại vì lợi ích làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=7]
Chỉ cần hàng hóa của Lâm gia vẫn vận chuyển suôn sẻ ra nước ngoài, ta nghĩ phụ thân ta sẽ không quan tâm quá nhiều đến việc Cố Hựu Phàm có nạp thiếp hay không, hay nạp bao nhiêu người.
Ta cung kính đáp: “Trĩ Ngư đã gặp Thẩm tiểu thư vài lần, nàng ấy rất tốt, được mọi người yên quý.”
Cố Phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Bà nắm lấy tay ta, trong ánh mắt nhìn ta tràn đầy áy náy: “Trĩ Ngư, con là một đứa trẻ ngoan, là Cố gia có lỗi với con, để con chịu ấm ức rồi. Nương thay Phàm Nhi xin lỗi con.”
Nói rồi, bà bất ngờ định quỳ xuống trước ta.
Ta nào dám nhận, vội vàng giữ bà lại, không dám để bà quỳ xuống.
Giữa lúc giằng co, ngoài cửa vang lên giọng nói đầy nghi hoặc của Cố Hựu Phàm:
“Nương, hai người đang làm gì vậy?”
Ta quay đầu lại, phát hiện ngoài trời không biết đã bắt đầu mưa từ khi nào.
16
Ta không ngờ được rằng, Cố Hựu Phàm lại không đồng ý để Thẩm Ánh Đường vào cửa.
Chàng nói muốn nói chuyện riêng với ta, nên Cố phu nhân bèn quay về trước.
Cơn mưa mùa thu mảnh như sợi tơ, khi Cố Hựu Phàm đến không mang ô. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày thấm chút hơi nước, lại trông dịu dàng hơn ba phần.
Ta xoay người lấy một chiếc khăn khô đưa cho chàng.
“Lau nước mưa trước đi, kẻo nhiễm khí lạnh vào sẽ bị cảm lạnh.”
Chàng không nhận lấy, chỉ dứt khoát nói: “Lâm Trĩ Ngư, ta sẽ không nạp Ánh Đường làm thiếp.”
Ta hơi hoảng hốt, cúi gằm mặt xuống, bàn tay đang cầm khăn cũng buông thõng hai bên.
Lẽ ra ta nên sớm nghĩ đến điều này.
Cố Hựu Phàm yêu nàng ấy như vậy, làm sao có thể để nàng ấy làm thiếp được?
E rằng, danh phận Cố thái thái trên danh nghĩa này của ta cũng sắp đến hồi kết rồi.
Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói với chàng: “Hôm trước, ta thả hai con cá vàng trong bể ra nuôi trong ao, chưa đến ba ngày, chúng đã chết rồi.”
“Cái gì?” Cố Hựu Phàm khựng lại, trầm ngâm chốc lát rồi thở dài: “Lâm Trĩ Ngư, nàng đang lo ta sẽ bỏ nàng sao?”
“Phải.”
Ta cắn môi, không dám nhìn chàng.
Chàng lại bật cười, mà ta không hiểu ý nghĩa của tiếng cười ấy.
Hồi lâu, chàng khẽ nói: “Cá vàng đã ở lâu trong bể nước sạch, sẽ không thích ứng được với môi trường ngoài ao. Nhưng Lâm Trĩ Ngư, nàng không giống chúng, khả năng sinh tồn của con người mạnh hơn những loài động vật khác rất nhiều.”
Ta khẽ bĩu môi, chẳng mấy để tâm.
Nói nhiều như vậy, chẳng phải cũng chỉ để dễ dàng bỏ ta thôi sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận