Thẩm Ánh Đường cố gắng nhận lấy hộp đồ ăn từ tay ta, ta siết chặt quai cầm theo phản xạ, tay không dám buông lỏng.
"Ta không phải muội muội chàng ấy..."
"Lâm Trĩ Ngư!"
Lời chưa kịp nói hết đã bị Cố Hựu Phàm ngắt ngang.
Chàng siết chặt lấy tay ta, lôi ta ra ngoài cửa, lực mạnh đến mức khiến cổ tay ta rất nhanh hằn lên một vết bầm xanh tím.
Những tiếng hô của đám người dần bị bỏ lại ở phía sau.
Tới bên xe hơi, Cố Hựu Phàm vừa nhét ta vào trong thì Thẩm Ánh Đường đã đuổi theo.
"A Hựu!"
Nàng ấy nhanh tay giữ chặt tay áo chàng: "Cô ấy không phải muội muội chàng, đúng không?"
Chàng im lặng, không dám nhìn vào mắt nàng ấy.
Thấy chàng không trả lời, Thẩm Ánh Đường bèn buông tay chàng, trực tiếp bước đến trước cửa kính xe. "Nói cho ta biết, rốt cuộc cô là ai?"
Đôi mắt nàng ấy trong veo như nước, và trong đó, ta thấy được sự giả dối của chính mình.
Cố Phu nhân bảo ta mang điểm tâm đến, nhưng dụng ý thực sự lại không nằm ở chuyện này.
Ta không phải không biết, nhưng ta vẫn đi theo con đường mà bà đã sắp đặt sẵn cho ta.
Hai tay ta siết chặt vào nhau, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=4]
Những lời ta đã tập dượt hàng trăm lần trước khi đến, giờ đây lại chẳng thể thốt ra nổi.
"Ta... Ta là..."
"Được rồi, Ánh Đường." Cố Hựu Phàm bước đến, nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Nàng ấy là Lâm Trĩ Ngư, là thê tử mà cha mẹ ta đã cưới cho ta."
Một đám mây xám lững lờ trôi qua.
Mặt trời bị che khuất.
Ta ngồi trong xe, ngước lên nhìn hai người ngoài cửa kính, phát hiện ra ánh sáng trong mắt họ cũng bị thứ gì đó vùi lấp mất rồi.
9
Cố Hựu Phàm không trách móc ta quá nhiều, nhưng ta lại bắt đầu sợ hãi khi gặp chàng.
Ta không biết chàng có nhìn thấu lòng riêng giả dối của ta hay không, nhưng mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, ta lại luôn nhớ đến đôi mắt long lanh của Thẩm Ánh Đường.
Trái tim ta đau nhói, như thể bị kim châm.
Ánh mắt nàng ấy nhìn ta, buồn bã đến mức khiến ta cảm thấy bản thân không còn chỗ dung thân.
Cố Hựu Phàm sau đó đã tìm gặp Thẩm Ánh Đường vài lần, nhưng lần nào cũng thất bại trở về.
Từ khi biết chuyện chàng đã lấy vợ, Thẩm Ánh Đường kiên quyết không chịu gặp lại chàng nữa.
Nhưng Cố Hựu Phàm vẫn không chịu từ bỏ.
Sau đó, Cố lão gia cũng biết chuyện này, ông nổi trận lôi đình.
Hôm đó, ta vừa bước ra khỏi viện thì gặp được Cẩm Vân, nha hoàn thân cận của Cố phu nhân. Nàng ấy đặc biệt đến tìm ta, nói rằng Cố Hựu Phàm và Cố lão gia đang cãi vã trong nhà chính, Cố phu nhân muốn ta qua đó giúp khuyên giải.
Một nhóm người vội vàng chạy đến nhà chính.
Từ xa, ta đã nghe thấy tiếng quát mắng giận dữ của Cố lão gia: "Cố Hựu Phàm, con có hiểu trách nhiệm phải gánh vác trên vai mình không? Con làm như vậy là muốn vứt bỏ Cố gia, vứt bỏ thê tử của con hay sao?!"
Thay vì nói là tranh cãi, chẳng khác nào một trận mắng mỏ một chiều từ Cố lão gia.
Cố Hựu Phàm từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
Sự im lặng của chàng khiến Cố lão gia càng thêm tức giận, ông hất mạnh chén trà bên tay xuống đất, vẫn thấy không đủ hả giận, thậm chí còn muốn lao lên đánh Cố Hựu Phàm, Cố phu nhân đang phải liều mạng cản lại.
Ta vội vàng chạy tới, giúp Cố phu nhân giữ chặt lấy Cố lão gia.
"Lão gia, ông có gì thì từ từ nói chuyện!"
"Phu nhân, Trĩ Ngư, các người đừng ngăn ta! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết đứa con bất hiếu này!"
Cố Hựu Phàm bình tĩnh nhìn cha mình.
Chàng cười, nhưng trong mắt lại không có lấy một chút cảm xúc gì: "Nói cho cùng, tất cả chuyện này là do cha một tay sắp đặt. Lúc đầu, chính là cha đã giấu con, để Lâm tiểu thư vào cửa. Bây giờ, cha còn tư cách gì mà trách mắng con?"
Một câu nói, khiến mọi người ở đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Cố lão gia đỏ bừng vì tức giận.
Cố phu nhân bật khóc.
Còn ta, thì chỉ biết đứng ngây ra đó.
Lần đầu tiên, ta nghe thấy trong giọng nói lạnh lùng của Cố Hựu Phàm không chỉ có sự chán ghét mà còn có cả nỗi căm hận.
Trước đây, ta chỉ nghĩ rằng chàng không thích ta.
Nhưng hôm đó, ta mới biết rằng, hóa ra là chàng hận ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận