Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOA HẢO NGUYỆT VIÊN

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:57:43
30
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Hựu Phàm đã ra ngoài rồi.
Tối hôm qua uống rượu, lại dầm sương gió, cả người đều mệt mỏi rã rời.
Ta lo Cố Hựu Phàm bị đau dạ dày, bèn gọi điện đến văn phòng của chàng hỏi xem chàng có cần ta mang cơm trưa qua không.
Ở đầu bên kia chàng khẽ bật cười: "Không cần đâu, muội cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Chúng ta đã nói rồi, sau khi xong đợt này, ta sẽ để muội nghỉ ngơi nửa tháng, sao có thể nuốt lời?"
Ta không nhịn được cười: "Vậy huynh về sớm nhé, tối nay ta sẽ tự tay nấu ăn cho huynh."
Chàng trầm ngâm giây lát, rồi nói: "Ta sẽ cố gắng."
Buổi tối, quả nhiên Cố Hựu Phàm về rất sớm, vừa lúc ta bưng món ăn cuối cùng lên bàn, chàng cũng bước vào cửa.
Bốn mắt giao nhau, chúng ta đều mỉm cười.
Sau đó, chàng cởi áo khoác âu phục, ngồi xuống trước bàn ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=14]

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên trên người, khiến chàng trông thật dịu dàng.
Chiến tranh đã kết thúc, những gánh nặng đè nén trên vai chàng dường như cũng tan biến theo đó.
Cố Hựu Phàm ngày càng trở nên cởi mở hơn, cũng cười nhiều hơn.
Ta thực lòng mừng cho chàng.
Thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng, dù không thể yêu thêm ai khác, ít nhất chàng cũng đã dần thoát khỏi nỗi đau mất đi người yêu trong quá khứ tăm tối.
Cho nên, ta đã bỏ qua một khả năng khác.
Rằng chàng chưa từng thoát ra được.
Chàng cười, là vì cuối cùng cũng có thể mang tin thắng trận đi gặp nàng ấy.
31
Ngày Cố Hựu Phàm nhảy xuống biển, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.
Trước khi ra ngoài, chàng vẫn mỉm cười chào tạm biệt ta, ánh nắng ban mai chiếu lên người chàng, đôi môi chàng khẽ cong lên.
"Tạm biệt, Lâm Trĩ Ngư."
Còn ta ngẩng đầu, mỉm cười vẫy tay chào chàng.
Lẽ ra ta nên nhận ra điều gì đó.
Dù gì thì, đã rất lâu, rất lâu rồi, chàng không gọi cả họ tên của ta như vậy.
32
Gió trên biển thổi hơi mạnh.
Những người chèo thuyền vẫn đang cố gắng vớt thi thể của Cố Hựu Phàm.
Mặt trời dần hạ thấp, chạm gần vào đường chân trời.
Sắc cam hòa cùng sắc xanh, vẽ nên khoảnh khắc hoàng hôn cuối cùng tĩnh lặng mà hùng vĩ.
Tiểu Linh siết chặt cánh tay ta, giọng nói run rẩy: "Thiếu phu nhân, người đừng lo lắng, bọn họ nhất định sẽ tìm được thiếu gia."
Ta lặng lẽ nhìn những con sóng cuộn trào.
Chợt nghĩ, có lẽ chàng vốn không muốn quay về bờ.
Cố Hựu Phàm từng nói, bầu trời là vương quốc của tự do, còn biển cả chính là bầu trời bị lộn ngược."
Gió biển ngày càng mạnh.
Sóng vỗ vào những tảng đá ngầm xa xa.
Ta khẽ thở dài, thì thầm:
"Xem ra, chàng ấy thực sự không muốn trở về rồi…"
"Thiếu phu nhân, người nói gì cơ?"
Tiểu Linh nghiêng đầu nhìn ta.
Ta lắc đầu: "Không có gì, sóng lớn quá, bảo những người chèo thuyền quay về đi."
Nói rồi, ta gỡ tay nàng ấy ra.
Bước đến bờ cát, cúi người nhặt đôi giày da đã bị nước biển ngâm đến biến dạng của Cố Hựu Phàm lên.
Đôi giày này là chúng ta cùng đi mua vào dịp Tết năm ngoái.
Chàng không mang đi.
Ngoài hộp tro cốt của Thẩm Ánh Đường, chàng chẳng mang theo gì cả.
33
Khi trở về, xe đi ngang qua cổng trường học Thanh Sơn.
Hai hàng bạch dương hai bên cổng đã đâm chồi non, trông tràn đầy sức sống.
Tiếng đọc sách vang lên rộn ràng, hòa trong làn gió nhẹ.
Giờ đây, càng ngày càng nhiều học sinh đến nhập học, nam có, nữ cũng có.
Ngày càng nhiều người dần nhận ra, việc học là quan trọng.
Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh tượng ngày khai giảng cách đây vài năm của trường học Thanh Sơn.
Hôm đó, Cố Hựu Phàm đứng trước cổng học đường, ánh mắt đầy kỳ vọng: "Chiến tranh rồi sẽ có ngày kết thúc, một thời đại mới đang chờ những đứa trẻ này kiến tạo."
Chàng nói đúng.
Vì thấu hiểu, nên càng yêu thương.
Chỉ đáng tiếc rằng...
Chàng đã thấy giang sơn thái bình, nhưng lại chẳng còn đủ niềm tin để sống đến ngày thịnh thế huy hoàng.
Ta không khóc.
Ta nghĩ, mình phải sống thật tốt.
Thời đại phồn hoa rực rỡ ấy, ta sẽ thay chàng ngắm nhìn.
Thay họ ngắm nhìn.

Bình Luận

0 Thảo luận