Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOA HẢO NGUYỆT VIÊN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:55:58
10
Quan hệ giữa ta và Cố Hựu Phàm tụt xuống mức băng giá.
Mặc dù là phu thê sống chung dưới một mái nhà, nhưng chúng ta còn xa lạ hơn cả người dưng.
Mỗi khi ở một mình, ta không khỏi tự hỏi, giữa một thiếu phu nhân giàu sang nhưng hữu danh vô thực và một người đàn bà bị ruồng bỏ, bị người ta cười chê, ai mới là người khổ sở hơn?
Lần tiếp theo ta gặp Thẩm Ánh Đường, bầu trời xanh một cách lạ thường.
Từ sau trận cãi vã với Cố Hựu Phàm, Cố lão gia thường xuyên mất ngủ cả đêm.
Cố phu nhân không thể rời khỏi ông, nên đành bảo ta đến bệnh viện lấy thuốc giúp ông.
Gió thu quét qua, thổi bay từng chiếc lá ngô đồng trên đường phố. ta nhìn những chiếc lá rơi như đang nhảy múa đầy trời mà thất thần, suýt nữa bị chiếc xe hơi ở ngã tư lao ta tông phải.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, phía sau có người kéo mạnh ta lại.
Xe lao vút qua, suýt chạm vào mặt ta.
Ta hồn vía lên mây.
Vừa định cảm ơn người đã cứu mình, nhưng khi quay người lại thì thấy là Thẩm Ánh Đường.
Lớp trang điểm trên mặt nàng ấy rất đậm, mặc sườn xám xanh đậm thêu mẫu đơn bạc, quý phái mà rực rỡ.
Dáng vẻ khác hoàn toàn so với ngày đầu gặp gỡ.
Ta cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng: "Thẩm tiểu thư, cô đây là..."
Nàng ấy cũng nhận ra ta, vẻ mặt có chút hoảng loạn, nhưng rồi bình tĩnh đáp:
"Ồ, ta đi dự tiệc của một người bạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/hoa-h-o-nguy-t-vi-n&chuong=5]

Nếu Cố thái thái không có chuyện gì, ta xin phép đi trước."
Dứt lời, nàng ấy vẫy một chiếc xe kéo, vội vã rời đi.
Trực giác mách bảo ta, nàng ấy có gì đó rất không ổn.
Nhìn xuống túi thuốc trong tay, cuối cùng ta vẫn gọi một người phu xe đi qua bên cạnh ta.
"Bám theo chiếc xe phía trước kia."
11
Quả nhiên, Thẩm Ánh Đường đã nói dối ta.
Nàng ấy hoàn toàn không tham gia buổi tiệc của bạn bè nào cả, mà là đến vũ trường để hát.
Không khí tràn ngập mùi khói thuốc cay xè, khiến người ta cảm thấy mơ màng.
Ta dán mắt vào nữ tử trẻ trung đang uyển chuyển trên sân khấu, chân váy nàng ấy có một đóa mẫu đơn bạc lấp lánh, trông từ xa cứ như thật.
"Mây trôi lững lờ, ánh trăng sáng soi bóng người đến.
Cuộc hội ngộ đầm ấm vui vẻ, đêm nay ta cứ say.
Ao nước trong vắt, đôi uyên ương nô đùa tung tăng.
Váy đỏ cùng ô biếc, đôi sen nở liền cành.
Lứa lứa đôi đôi, ân ân ái ái.
Ngọn gió ấm áp thổi về phía những bông hoa xinh đẹp,
Dịu dàng thân thiết ngập tràn khắp cả nhân gian..."
Khúc nhạc này uyển chuyển và dịu dàng, người cất giọng lại sở hữu dung nhan tuyệt mỹ, khiến những người có mặt vô thức bị mê hoặc, tựa như lạc vào một giấc mộng huyền ảo.
Khi bài hát kết thúc, dư âm vẫn còn vương vấn quanh quẩn.
Vũ trường lặng đi vài giây, rồi khán giả dưới sân khấu mới bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Thẩm Ánh Đường vừa định lui xuống thì có một vị khách quý từ phòng bao trên lầu hai ném một số tiền lớn xuống, chỉ đích danh nàng ấy hát thêm một bài nữa.
Nàng ấy không thể từ chối, đành phải cất giọng hát bài "Bao giờ chàng trở lại".
Ta rút hai tờ tiền từ trong túi đưa cho phục vụ, bảo hắn dẫn Thẩm Ánh Đường đến gặp ta. Người đó vui vẻ nhận lấy tiền, không lâu sau liền đưa Thẩm Ánh Đường tới.
Thấy ta, cả người Thẩm Ánh Đường khựng lại.
"Cố thái thái, cô đến đây làm gì?"
Ta không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy còn Thẩm tiểu thư, cô đến đây làm gì?" Nàng ấy cười nhạt, hàng mi dài rủ xuống che khuất nửa con ngươi.
"Lúc nãy Cố thái thái không nghe thấy sao? Ta đến đây hát để kiếm miếng cơm ăn."
Giọng điệu nàng ấy cố tình nhấn cao, mang theo chút bỡn cợt cùng bất cần.
Ta mím môi nhìn nàng ấy: "Thẩm tiểu thư, chuyện này... Cố Hựu Phàm có biết không?"
Vừa nói ra, ta đã hối hận.
Làm sao Cố Hựu Phàm có thể biết được chứ.
Chàng yêu nàng ấy như vậy, để ý nàng ấy như vậy, làm sao nỡ để nàng ấy đến đây kiếm tiền.
Thẩm Ánh Đường nhìn ta hồi lâu, bỗng bật cười, che môi nói: "Cố thái thái, Cố Hựu Phàm là phu quân của cô, không phải là của ta."
Ta im lặng vài giây, rồi nghiến răng nói một câu:
"Thẩm tiểu thư, cô đã từng đi du học, không nên ở lại nơi này..."
"Du học thì có ích gì chứ?"
Nàng ấy ngắt lời ta, giọng nói u ám:
"Học từng ấy năm, cuối cùng đến một xu cũng không kiếm nổi, chẳng phải rất nực cười sao?"
Ta vô thức lắc đầu.
Thời buổi loạn lạc, ai cũng sống chật vật.
Ai có tư cách chê cười ai đây?
Thẩm Ánh Đường nhíu mày lại, giữa tiếng ồn ào của vũ trường, giọng nàng ấy gần như thì thầm.
"Cố thái thái, có thể nhờ cô giúp ta một việc không?"
"Chuyện gì?"
"Đừng nói với chàng ấy, đừng nói với Cố Hựu Phàm rằng cô đã gặp ta ở đây."

Bình Luận

0 Thảo luận