Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÒI LẠI TIỀN MỪNG

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:58:23
3
Trần Nguyệt Như chặn toàn bộ liên lạc của tôi.
Tôi lập tức cảm thấy như không còn đường nào để xoay xở nữa.
Chợt nhớ ra, mỗi lần cô ta nhờ tôi gửi đặc sản, đều là gửi đến địa chỉ công ty.
Tôi tìm đến công ty của Trần Nguyệt Như, đồng nghiệp bảo cô ta đang nghỉ ở nhà vì mang thai.
Tôi kể rõ chuyện Trần Nguyệt Như vay tiền không trả ngay tại công ty, nhưng mấy người đồng nghiệp lại đều khuyên tôi: “Chắc là có hiểu lầm gì đó thôi?”
“Bình thường Nguyệt Như đối xử với người khác rất tử tế, còn hay mang đặc sản quê nhà cho tụi này nữa.”
“Đúng rồi đó, chị ấy thường tặng đồ dùng tốt lắm, có loại băng vệ sinh rất xịn, tháng nào cũng cho em mấy gói.”
Một cô gái vừa cười vừa nói, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của Trần Nguyệt Như.
Ngay khoảnh khắc đó tôi mới hiểu vì sao cô ta tháng nào cũng bắt tôi mua nhiều băng vệ sinh như vậy, tôi còn tưởng cô ta bị rong kinh!
Thì ra là lấy đồ tôi bỏ tiền ra mua để đi tặng người khác tạo quan hệ?
Người bị lợi dụng như một con ngốc chính là tôi đây chứ ai!
“Tất cả những món đồ đó đều là tôi gửi từ quê lên. Cô ta dùng đồ tôi mua để ra vẻ hào phóng với người khác và những món đó, cô ta chưa từng trả tôi đồng nào.”
Nhưng cho dù tôi nói vậy, mấy người đồng nghiệp vẫn tỏ ra khó tin: “Không thể nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-l-i-ti-n-m-ng&chuong=3]

Bạn trai chị ấy là…”
Cửa ngoài có người bước vào, đám người vừa vây quanh tôi lập tức tản về bàn làm việc. Tôi đoán chắc đây là cấp trên của Trần Nguyệt Như.
Tôi lập tức trình bày lại toàn bộ sự việc với người đàn ông đó.
Anh ta khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Những nhân viên xung quanh có vẻ hơi mất tự nhiên, rồi lại làm bộ làm tịch cúi đầu làm việc.
Người đàn ông quay đầu gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng bình thản trấn an: “Cô yên tâm, nếu thật sự có chuyện này, công ty tuyệt đối sẽ không dung túng.”
Nhưng rồi anh ta đổi giọng: “Nhưng nếu cô có nửa câu vu khống, chúng tôi cũng có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
Không hiểu sao, câu nói nửa sau lại khiến tôi cảm thấy bị đe dọa, ánh mắt người đàn ông cũng trở nên sắc lạnh.
Hai mươi phút sau, Trần Nguyệt Như đến.
Cô ta ăn mặc sang chảnh, xách túi hàng hiệu, tháo kính râm ra rồi bước thẳng đến trước mặt tôi, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Không ngờ cô có thể bám đến tận đây, đúng là như miếng cao dán chó, dính mãi không rời!”
Đúng là kẻ xấu luôn miệng vu oan trước!
“Tôi cũng chẳng muốn làm vậy, nếu cô không mặt dày không chịu trả tiền, tôi đã chẳng cần tìm đến đây.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía người lãnh đạo ban nãy: “Tôi có bằng chứng chứng minh Trần Nguyệt Như vay tiền không trả!”
Nhưng khi tôi vừa lấy bằng chứng ra định đưa cho anh ta xem thì đã thấy Trần Nguyệt Như vòng tay ôm lấy cánh tay người đàn ông ấy, ôm chặt lấy, rồi tựa sát vào: “Chồng à, em đã nói với anh rồi mà, người ở mấy thành phố nhỏ toàn là bọn nhỏ nhen, thực dụng, không biết điều!”
Người đàn ông dịu dàng vỗ tay cô ta: “Cưng à, anh hiểu mà, có anh ở đây, đừng lo!”
“Gọi bảo vệ lên!” Người đàn ông quay sang lạnh lùng ra lệnh.
Tôi không ngờ được rằng người lãnh đạo vừa rồi lại chính là chồng của Trần Nguyệt Như!
Có người chống lưng, Trần Nguyệt Như càng thêm vênh váo, bước tới trước mặt tôi, tát cho tôi một cái thẳng mặt, giọng đầy ngạo mạn: “Hứa Vi Vi, sau này không có tiền thì đừng học người ta đi mừng cưới, giả tạo! Cả nhà cô đều giả tạo!”
“Chuyện giữa chúng ta, đừng lôi cả nhà tôi vào! Bao nhiêu năm qua, nhà tôi đối xử với cô thế nào, lẽ nào trong lòng cô không rõ?”
Trần Nguyệt Như cười lạnh, khinh thường nhìn tôi: “Nhà cô thì sao? Chẳng phải đã tranh thủ cơ hội mua lại nhà của chúng tôi à? Bây giờ giá nhà tăng gấp mấy lần, đến lượt tôi phải đòi tiền cô mới đúng!”
Nhà?

Bình Luận

0 Thảo luận