Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÒI LẠI TIỀN MỪNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:59:05
9
"Không phải, tôi đâu có đợi ai cả."
Ngay sau đó, một giọng quát chói tai vang lên, kèm theo tiếng cửa bị đá tung: "Ông đây sao lại đẻ ra cái thứ đê tiện như mày chứ! Ăn mặc cái kiểu này, đúng là làm mất mặt ông đây!"
Người vừa xông vào chính là ba của Trần Nguyệt Như. Ngay sau đó, mẹ cô ta cũng lao tới, giận dữ quát tháo: "Mày đang giở cái trò gì thế hả? Ăn mặc thế này, mất mặt chết đi được!"
Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào: "Nhà họ Trần làm sao lại sinh ra cái đứa con gái như vậy chứ?"
Tôi và mẹ chỉ khoanh tay đứng bên, vừa xem vừa cười nhạt, thản nhiên nhìn cảnh Trần Nguyệt Như bị ba mẹ túm tóc, đánh cho một trận.
"Ba mẹ... sao ba mẹ lại tới đây?"
Ba Trần Nguyệt Như gầm lên: "Mẹ Hứa Vi Vi đã bán căn nhà này cho tao với giá thấp hơn thị trường hai mươi vạn rồi!"
Mẹ Trần Nguyệt Như nổi đóa: "Ông lấy đâu ra lắm tiền thế? Lúc ly hôn, chắc chắn ông giấu của! Không được, căn nhà này cũng có một nửa là của tôi!"
Ba cô ta gầm lên: "Dựa vào đâu mà chia cho cái loại tiện nhân như bà? Năm đó bán nhà, tiền bà ôm hết đi, còn đổ vấy tôi ngoại tình, trong khi rõ ràng là bà cấu kết với người khác giăng bẫy tôi!"
Trần Nguyệt Như đứng đó, mặt mũi u ám, mắt lạnh băng: "Tất cả chúng mày đi chết hết đi! Ông trời có mắt, hai đứa bay tái hôn rồi vẫn không có con, đợi chúng mày chết hết, tài sản sẽ là của tao!"
Nhà này đúng là chẳng ai có tí tình cảm nào. Tôi đứng nhìn, mắt lạnh, cười khẩy: "Cả nhà chúng mày dùng máy tính hiệu gì đấy? Sao ai cũng giỏi tính toán thế?"
Trần Nguyệt Như bị ba mẹ đánh đến mức đầu không ngẩng nổi: "Lúc trước chúng mày chẳng bao giờ quan tâm tao, giờ thì biết xấu hổ rồi à? Hồi đó, ngay cả tiền đưa tao đi viện cũng tiếc, giờ còn mặt mũi nào mà mắng tao? Chúng mày không xứng làm ba mẹ!"
Dứt lời, Trần Nguyệt Như lồm cồm bò dậy, chụp lấy con dao gọt trái cây trên bàn, điên cuồng lao vào đâm ba mẹ mình.
Một nhát, dao cắm thẳng vào bụng ba cô ta. Mẹ cô ta sợ hãi định chạy, nhưng bị chồng túm lại. Ông ta gào: "Sao mày lại đâm tao? Con mẹ mày mới đáng chết kìa!"
Ba Trần Nguyệt Như kéo vợ mình chắn phía trước, để con dao của con gái đâm thẳng vào bà ta.
Ngay sau đó, Trần Nguyệt Như trợn mắt đỏ ngầu, cầm dao lao thẳng về phía tôi.
Chồng tôi lập tức chắn trước, đẩy tôi và mẹ ra sau lưng: "Chạy mau!"
Lúc Trần Nguyệt Như xông tới, mẹ và chồng tôi đồng loạt che chắn cho tôi.
Cô ta gào lên, mắt đỏ ngầu: "Tại sao các người lại yêu quý cái loại đàn bà rác rưởi như Hứa Vi Vi? Dựa vào đâu mà ả ta được thương yêu như vậy? Mấy thứ các người cho ả đều là nợ tôi! Trả lại đây cho tôi!"
Chồng tôi không hề lùi, giọng cứng rắn: "Có khi nào cô nghĩ tới chuyện... cái thằng chơi hiphop mà Vi Vi thích năm xưa, chính là tôi không?"
"Và cái gọi là sẩy thai ấy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-l-i-ti-n-m-ng&chuong=8]

thực ra là thai sinh hóa, là tôi có lỗi với cô ấy, cô ấy vì tôi mà hy sinh nhiều vậy, tôi không bao giờ để cô ấy chịu thiệt!"
Chồng tôi từng học võ, nên khi Trần Nguyệt Như lao đến, anh lập tức đá văng con dao khỏi tay cô ta.
Mẹ tôi rớm nước mắt, giọng run run: "Nếu biết cứu mày xong lại nuôi ra thứ thù hận này thì năm đó tao thà mặc kệ mày chết còn hơn! Không ai nợ mày cái gì cả! Đừng lấy sự giúp đỡ của người khác làm lẽ đương nhiên! Mày tự hại mày chứ chẳng ai khác!"
Chồng tôi xoay người, định đóng cửa thì Trần Nguyệt Như quay người, toan bỏ trốn. Nhưng chân cô ta bị ba mẹ đang hấp hối túm chặt.
Tôi thấy cô ta cúi xuống, lục tìm con dao trên đất.
Chồng tôi lập tức cảnh giác: "Có mùi gì lạ vậy?"
Tôi vội đẩy mọi người xuống lầu. Vừa mới chạy xuống, trên lầu liền "ầm" một tiếng nổ lớn, kính cửa sổ vỡ tan, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.
Bên ngoài, xe cảnh sát 110 lao tới: "Chúng tôi tới bắt nghi phạm Trần Nguyệt Như trong vụ cố ý giết người liên quan tới cái chết bất thường của Ngô Kiện."
Tôi thầm nghĩ, chắc cô ta quên, nên tôi tiện tay gửi cho cô ta tin nhắn: 【Cưng à, sao hôm nay không tới dự đám cưới của tớ vậy? Ngày kia tớ về nhà mẹ đẻ, hay là ghé qua chơi nhé, mẹ tớ bảo là bà nhớ cưng lắm đó!】
Viên cảnh sát cau mày: "Căn hộ bị nổ là chỗ đó hả?"
Thì ra, trước kia xe của Ngô Kiện thỉnh thoảng do Trần Nguyệt Như lái, cô ta đã phát hiện xe hỏng phanh nhưng không báo, thậm chí còn cố ý phá thêm, nghi ngờ có ý định mưu sát.
Cảnh sát dựa vào video tôi quay mà xác nhận chuyện Trần Nguyệt Như đánh nhau với ba mẹ, dẫn tới chết người. Căn nhà đó, mẹ tôi đã bán cho cha cô ta, mà ông ta sợ mẹ tôi đổi ý nên chuyển khoản luôn trong ngày, nên thiệt hại do vụ nổ chẳng liên quan gì tới mẹ tôi nữa.
Nguyên nhân vụ nổ là do đường ống gas cần thay mới. Mẹ tôi từng báo công ty gas, nhưng khi người ta tới sửa thì bị Trần Nguyệt Như đuổi đi.
Ba cô ta nghiện thuốc lá lâu năm, nên bật lửa trong người cũng là chuyện thường.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng tạm yên.
Gia đình tôi quay lại cuộc sống bình lặng như trước.
Sáng hôm đó, chồng tôi chợt hỏi: "Em có thấy bật lửa của anh đâu không? Rõ ràng anh để trong túi mà."
Tôi mỉm cười nhạt, đáp bâng quơ: "Chắc rơi đâu rồi ấy mà."
Anh ấy không hề biết, lúc anh kéo tôi xuống lầu, tôi đã lén lấy bật lửa trong túi anh, ném thẳng vào căn hộ kia — thế nên mới có vụ nổ đó.
Anh càng không hay rằng, cách đây một tháng, mẹ tôi từng định dàn xếp mọi chuyện cho yên.
Hôm đó, mẹ còn dúi cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm: "Số tiền này, chờ lúc đứa con của Nguyệt Như sinh ra thì đưa cho nó, coi như giúp đỡ."
Đó là tiền cho thuê căn hộ suốt bao năm.
Mẹ tôi còn lôi ra chai nước Tết năm rồi Trần Nguyệt Như mang tới: "Nó bảo nước việt quất ngon lắm, chỉ tiếc mẹ bị tiểu đường, không dám uống đồ ngọt nên cất luôn. Dù sao trong lòng nó vẫn nhớ tới mẹ, chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối thôi."
Tôi vô tình làm rớt cái thùng, khiến chai nước kia đổ tung tóe. Lạ thay, chất lỏng ấy bọt vàng bốc lên, ăn mòn cả sàn nhà.
Tôi kéo mẹ tránh xa, kinh hãi nhìn vết cháy xém: "Đây đâu phải nước việt quất, là axit sunfuric! Màu đậm giúp che giấu dung dịch này!"
Tôi không dám tưởng tượng, nếu mẹ tôi uống thì hậu quả sẽ ra sao. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy lạnh sống lưng. Xem ra, Trần Nguyệt Như thậm chí còn có ý định giết cả mẹ tôi.
"Cho mày ăn một bát cơm thì mày nhớ ơn, cho mày ăn cả đấu thóc thì mày quay lại hại người."
Một kẻ không biết ơn, có tốt với nó bao nhiêu cũng vô ích.
Nếu mày quá lương thiện, thế giới này sẽ gặm nhấm mày đến tận xương.
Thứ ngu ngốc nhất đời, chính là coi nhẹ cái ác trong lòng người.
Cầu cho tôi và bạn, vừa biết thiện lương, cũng vừa biết giơ nanh vuốt!
(Hết.)

Bình Luận

0 Thảo luận