Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÒI LẠI TIỀN MỪNG

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:58:57
7
Trần Nguyệt Như bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chồng tôi vừa rồi còn khuyên can cô ta rồi phá lên cười giễu cợt: “Đồ ngu! Anh bị đội nón xanh bao nhiêu năm rồi còn không biết à?”
Chồng tôi bị mắng mà không hiểu chuyện gì, quay sang nhìn cô ta rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt đầy hoang mang. Tôi cũng ngây người, mở to mắt: chuyện gì cơ? Tôi hoàn toàn không biết gì cả!
Dù thân thiết với bạn thân đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ chia sẻ loại chuyện đó. bởi vì tôi căn bản chưa từng làm ra loại chuyện đó!
Thấy vẻ mặt của hai vợ chồng tôi như vậy, Trần Nguyệt Như càng thêm đắc ý, giọng chua chát cao vút: “Hứa Vi Vi là loại đàn bà ba lòng bốn dạ! Hồi đó thích một thằng trai hiphop tận mấy năm, mới vừa đến tuổi trưởng thành đã vội vàng dâng hiến bản thân, lén lút nếm trái cấm, còn mang thai con của thằng khác. Cô ta chính là một con đàn bà lẳng lơ, thứ hàng nát!”
“Trần Nguyệt Như, cô nói bậy cái gì đấy hả?” Mẹ tôi nghe không nổi nữa, lập tức lao đến tát cô ta một cái thật mạnh, rồi còn cầm chổi đánh vào miệng cô ta, vừa đánh vừa quát: “Tôi cho cô cái mồm ăn nói bẩn thỉu này, để tôi dọn sạch miệng cô luôn!”
Trần Nguyệt Như đứng bật dậy, đẩy mạnh mẹ tôi ra: “Nuôi được loại con đàn bà rách nát như vậy, bà cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”
“Tôi sống mái với cô!” Tôi cũng vừa đứng dậy thì một cái bóng bên cạnh đã nhanh như chớp tung một cú đá, đá Trần Nguyệt Như lăn lộn dưới đất.
Cô ta nhìn về phía cầu thang sau lưng, ngửa người ra sau, khóe miệng hiện lên nụ cười gian trá, rồi hét lớn: “Đánh người nè! Bắt nạt người ta nè!”
Nói xong, cô ta thuận thế lăn luôn xuống cầu thang. Rõ ràng là cô ta tự điều chỉnh tốc độ, ngã xuống dưới mà chẳng bị gì, vậy mà cứ nằm đó, không chịu dậy, vừa lăn vừa hét, âm thanh ầm ĩ khiến hàng xóm xung quanh đều đổ ra xem.
“Bắt nạt người nè, đau chết tôi rồi! Một thằng đàn ông to xác mà nỡ đá tôi, xương sườn tôi, vai tôi!”
Người dân xung quanh nhìn thấy là chồng tôi đá người, lại thấy Trần Nguyệt Như là phụ nữ, liền lên tiếng bênh vực: “Dù sao cũng không thể động tay động chân, có chuyện gì thì từ từ nói chứ. Mau đưa người ta đi bệnh viện đi.”
“Rõ ràng là cô ta…” Tôi định lên tiếng giải thích, nhưng giờ nói gì cũng vô ích.
Ba người nhà tôi đứng ngay ngắn trên hành lang, còn Trần Nguyệt Như nằm lăn dưới chân cầu thang, trong mắt người ngoài trông cứ như nhà tôi sai rành rành.
Cô ta nằm dưới đất, nhất quyết không chịu dậy, cứ đòi chồng tôi phải bế mình đi bệnh viện.
“Trần Nguyệt Như, da mặt cô dày đến mức không còn lỗ nào để chọc thủng nữa rồi.” Tôi tức giận mắng, thật sự không hiểu cô ta lại đang diễn cái trò gì.
“Không bế tôi đi cũng được,” cô ta lạnh lùng: “Vậy thì tôi kiện chồng cô tội cố ý gây thương tích!”
“Cô…”
Chồng tôi đứng dậy: “Xuống lầu đâu nhất định phải bế đâu.”
“Chú Vương, cho cháu mượn cái xe đẩy nhà chú một chút.”
Chú Vương hàng xóm liền đẩy ra một cái xe đẩy nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-l-i-ti-n-m-ng&chuong=7]

Chồng tôi kéo mạnh, lôi luôn Trần Nguyệt Như lên xe.
“Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, đưa cô đi bệnh viện. Có điều cầu thang hơi xóc, lại tận tầng sáu, nhưng không sao, có gãy xương thì tới bệnh viện gắn lại thôi, một cái cũng gắn, hai cái cũng gắn. Cùng lắm để cô nằm úp mặt xuống, dù sao mặt cô cũng dày, thịt cũng dày, chịu được va chạm!”
Vừa nói xong, chồng tôi kéo mạnh tay, khiến Trần Nguyệt Như lăn luôn từ xe đẩy xuống, đập mông xuống sàn.
“Hứa Vi Vi, các người định hại chết tôi à?”
“Đại tiểu thư, tôi hỏi cô, thế nào cô mới vừa lòng?” Tôi cười lạnh nhìn cô ta: “Muốn xuống thì tự mình đi xuống, không thì ngồi xe đẩy, đừng mơ chuyện được chồng tôi bế xuống!”
Cuối cùng Trần Nguyệt Như ôm mông, tự mình lồm cồm đi xuống. Chồng tôi đứng dưới chờ, vỗ nhẹ vào xe đẩy: “Lên xe đi.”
Trần Nguyệt Như vừa thấy chiếc Mercedes của chồng tôi thì hai mắt sáng rực như thể bất ngờ phát hiện báu vật: “Đây là xe của anh?”
“Không lẽ là của cô?”
Chồng tôi không buồn để ý đến cô ta nhưng tôi đã bắt gặp trong mắt Trần Nguyệt Như ánh lên tia tham lam.
Mẹ tôi đứng phía sau kéo tôi lại, tức tối nói nhỏ: “Còn đưa cô ta đi bệnh viện làm gì, để cô ta chết luôn đi cho rồi!”
Tôi nhìn chồng, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không đi bệnh viện thì làm sao xem tiếp vở kịch hay đây?”

8
Chồng tôi bận rộn lo liệu mọi việc, trong đấy có việc đẩy xe lăn đưa Trần Nguyệt Như đi khắp nơi. Còn Trần Nguyệt Như, cô ta thì dần dần đổi sang dáng vẻ yểu điệu, mê hoặc chẳng khác gì đang quyến rũ ai đó.
Cô ta không ngừng tỏ ra yếu đuối trước mặt chồng tôi, còn chồng tôi thì lại chẳng né tránh, ngược lại còn đáp lại từng chiêu từng thức của cô ta.
“Anh Bằng à, em cũng đâu muốn như vậy, tất cả đều là do nhà Hứa Vi Vi bức ép em đó.”
Chồng tôi thuận theo lời cô ta, nhẹ giọng an ủi: “Thôi mà Nguyệt Như, em là phụ nữ thì cần gì phải gồng mình mạnh mẽ như thế?”
Trần Nguyệt Như nhân cơ hội ấy vừa nói vừa lau nước mắt: “Em một mình bươn chải ngoài xã hội bao năm nay, không ba mẹ yêu thương, lại cứ gặp toàn người xấu. Em cũng muốn được ai đó yêu thương mình chứ, em sống đoan chính, biết nấu cơm làm việc nhà, không lăng nhăng bậy bạ như mấy đứa con gái mới tí tuổi đầu đã ngủ với người ta. Chỉ tại em ngu ngốc, cả tin, mới bị người ta lừa gạt…”
“Nguyệt Như à, em thật không dễ dàng gì. Em đáng được một người đàn ông tốt yêu thương.”
“Thật không đó, anh Bằng?” Trần Nguyệt Như ngẩng đầu, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn chồng tôi.
Chồng tôi lại than thở với cô ta rằng mình không có tiền, đổ lỗi tôi quản chặt tiền nong quá, đến mức anh ấy chẳng thể bỏ ra xu nào lo viện phí cho cô ta, vì tôi vẫn còn đang giận dỗi không chịu đưa tiền.
Thấy chồng tôi lúng túng, Trần Nguyệt Như bèn rút ví ra, tự mình trả tiền nhập viện.
“Hứa Vi Vi gì mà dịu dàng, hiền thục chứ? Quản chồng chặt tới mức đó thì còn ra thể thống gì nữa? Đàn ông còn phải làm nên đại sự mà!”
Trần Nguyệt Như chê bai tôi, chồng tôi cũng hùa theo: “Đúng vậy, tôi chịu đựng quá đủ rồi!”
Trần Nguyệt Như thầm hớn hở trong lòng: “Em thấy cô ta chẳng yêu anh thật lòng đâu. Trong đầu cô ta toàn là hình bóng mối tình đầu. Mà nói thật, cái thằng chơi hiphop đó sao có cửa so với anh Bằng được? Anh là thanh niên ưu tú, lịch thiệp có học, còn cái thằng kia nhìn là thấy đầy bệnh tật. Anh Bằng, anh nhất định phải đi kiểm tra sức khỏe đó, lỡ đâu bị cô ta lây bệnh rồi thì sao? Mà cô ta còn nhỏ xíu đã từng phá thai, chắc sau này không sinh con được đâu!”
Chồng tôi nghe mà gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng tình với từng câu từng chữ của Trần Nguyệt Như, khiến cô ta càng đắc ý hơn nữa.
Chồng tôi còn cố tình mở livestream mấy cô bán đồ lót gợi cảm để xem, vừa xem vừa chê: “Hứa Vi Vi đúng là không hiểu thế nào là tình thú, chẳng có tí thú vị gì cả.”
Trần Nguyệt Như liếc mắt nhìn qua rồi cúi đầu mím môi cười, trong lòng đã lên kế hoạch.
Ngày Trần Nguyệt Như xuất viện, chồng tôi đề nghị cô ta dọn về lại căn nhà trước kia. Dù gì đó cũng là nhà của cô ta, nhà đất tăng giá thì gia đình tôi phải bồi thường khoản chênh lệch đó, không thì trả nhà lại!
Trần Nguyệt Như nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ: “Anh Bằng, anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Chồng tôi nhập mật khẩu vào điện thoại, đưa cho cô ta xem. Trần Nguyệt Như vừa ra viện đã lập tức dọn vào sống trong căn hộ ấy.
Tối hôm đó, cô ta gọi điện cho chồng tôi, nói là muốn cảm ơn anh vì đã chăm sóc mình thời gian qua.
Chồng tôi liền gọi sang hỏi tôi: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Tôi đáp: “Tất cả đã vào vị trí.”
“Nguyệt Như, mở cửa!” Chồng tôi đứng trước cửa căn hộ, gõ cửa gọi.
Bên trong vang lên một giọng nũng nịu đầy dụ dỗ: “Tới ngay đây, anh Bằng~”
Cửa vừa mở ra, Trần Nguyệt Như trang điểm đậm, mặc một bộ nội y ren đen cực kỳ khiêu gợi, ngoài ba điểm cơ bản ra thì chỗ nào cũng phơi bày đến mức nếu livestream chắc chắn sẽ bị cấm sóng ngay lập tức.
Cô ta còn uốn éo vuốt tóc, tay dừng lại trên trán, đôi mắt đột nhiên trợn tròn khi thấy phía sau chồng tôi là hơn chục người đứng chen chúc: “Sao… sao lại là các người?”
“Á!” Trần Nguyệt Như hét lên thất thanh, vội vàng quay người định đóng sập cửa lại.
Tôi đạp mạnh một cước đá văng cánh cửa, tay cầm điện thoại vẫn đang ghi hình: "Trần Nguyệt Như? Cô ăn mặc thế này là để đợi ai đây?"

Bình Luận

0 Thảo luận