5
Khi “ ông chồng” Ngô Kiện của Trần Nguyệt Như về nước, phía sau anh ta là người vợ chính thức của mình.
Thời đại dữ liệu lớn, chỉ cần một số điện thoại là có thể tra ra đủ thứ thông tin.
Tôi lần theo manh mối, tìm được tài khoản Douyin của vợ Ngô Kiện rồi gửi tin nhắn riêng.
Tôi còn mua chuộc được cô lao công ở công ty của Trần Nguyệt Như. Nghe xong chuyện của tôi, cô ấy phẫn nộ đồng ý giúp ngay, còn nghĩa khí đến mức bớt cho tôi một trăm tệ tiền “cảm ơn”.
Cô lao công gọi cho Trần Nguyệt Như, nói tìm thấy chiếc nhẫn cô ta đánh rơi trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, còn hỏi có muốn đưa cho Ngô Kiện mang về không.
Trần Nguyệt Như vừa nghe tin Ngô Kiện đã bặt vô âm tín mấy ngày về công ty trước mà không nói với mình câu nào thì lập tức lao thẳng đến.
Chỉ là cô ta nào ngờ được, trong công ty, người vợ chính thức của Ngô Kiện đã đứng giữa đám đông tuyên bố chủ quyền.
Toàn bộ nhân viên đều biết: Trần Nguyệt Như chẳng qua chỉ là một kẻ thứ ba chẳng ra gì.
Ngô Kiện vốn là lãnh đạo từ tổng bộ được điều xuống nên gần như không ai biết rõ lai lịch của anh ta.
“Anh yêu, sao giờ anh mới về? Cũng không báo cho em một tiếng?”
Trần Nguyệt Như nhào về phía Ngô Kiện, hoàn toàn không nhìn thấy “con sư tử cái” dữ dằn đang đứng sát bên.
“Loại nhân viên như thế này, tôi thấy chẳng cần giữ lại nữa nhỉ?” Người vợ chính thức lên tiếng.
Trần Nguyệt Như liếc nhìn người phụ nữ ấy, đầy khinh bỉ: “Cô là ai? Đây là nơi cô có thể nói chuyện à? Tổng giám đốc Ngô còn chưa lên tiếng, cô tính là cái thá gì!”
Vừa dứt lời, một cái tát giáng thẳng xuống mặt Trần Nguyệt Như.
Vì được Ngô Kiện bảo kê suốt thời gian qua, nên Trần Nguyệt Như đã quen thói ngang ngược, giờ coi như gặp phải thứ dữ thật sự.
Cô ta giận dữ nhìn người phụ nữ trước mặt, không thể tin được mình lại bị tát vô cớ: “Cô là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-l-i-ti-n-m-ng&chuong=5]
Con điên này! Dám đánh tôi?”
“Cô không phải là Trần Nguyệt Như sao?”
“Là thì sao?”
“Chát!” Thêm một cái tát nữa rơi xuống: “Tôi đánh chính là cô!”
Trần Nguyệt Như hoàn toàn choáng váng, giơ tay định phản kháng thì bị Ngô Kiện từ phía sau kéo lại.
“Chồng ơi, cô ta đánh em đó!” Trần Nguyệt Như ôm mặt, làm nũng.
Ngô Kiện đã sợ đến câm nín, mặt không cảm xúc đẩy cô ta ra: “Im miệng đi! Trần Nguyệt Như, cô có vấn đề về tác phong, công ty đã quyết định sa thải cô.”
“Sa thải?!”
Trần Nguyệt Như choáng váng, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc ấy, mấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng bất ngờ xông vào, liếc nhìn cô vợ chính thức một cái rồi lập tức lao thẳng về phía Trần Nguyệt Như.
“Con hồ ly tinh này! Mày dám quyến rũ chồng người ta! Đánh chết mày, cái thứ rác rưởi không biết xấu hổ!”
Đám phu nhân này bình thường chẳng có việc gì ngoài shopping, spa, làm đẹp. Nhưng chuyện chuyên nghiệp nhất của họ chính là đánh tiểu tam!
Nhờ có đội “phu nhân đoàn”, chỉ vài chiêu là Trần Nguyệt Như đã bị đánh ngã lăn ra đất. Một người ngồi lên người cô ta, một người đè đầu, mấy người khác thì cầm Hermes đập thẳng lên người cô ta.
“Qua lớp áo thì đánh không đã tay.”
Không biết ai lên tiếng, cả đám lập tức nhào vào kéo áo cô ta.
“Đừng… đừng cởi đồ tôi, tôi xin các người…”
“Lúc đi dụ dỗ đàn ông thì cởi nhanh lắm cơ mà! Giờ lại biết cầu xin rồi? Mày nên sớm biết có ngày hôm nay!”
Nhân viên công ty đứng quanh đều không dám lại gần, ai nấy lặng lẽ quay về bàn làm việc nhưng vẫn nghiêng tai nghe ngóng.
Thời nay, tiểu tam còn thua cả chuột chạy qua đường, bị người người hò nhau đuổi đánh.
Không biết ai rút từ túi ra một cái tông-đơ, thẳng tay cạo cho Trần Nguyệt Như một mảng đầu trọc lóc nhìn y chang như đầu hói kiểu “Địa Trung Hải”.
Trần Nguyệt Như vừa khóc vừa gào nằm vật dưới đất nhưng mấy phu nhân chẳng hề có ý dừng tay.
Cô chính thất đâu phải đến để dằn mặt suông, cô ấy phất tay nói lớn: “Đánh què nó, tính vào tôi!”
Một đám người đi guốc nhọn, thẳng chân đá túi bụi vào bụng Trần Nguyệt Như.
“Máu…” Trần Nguyệt Như gào khóc, tay run rẩy ôm bụng, máu đỏ thẫm tràn ra dưới người cô ta, ánh mắt mang theo chút hy vọng cuối cùng nhìn về phía Ngô Kiện.
Thế nhưng lúc này, Ngô Kiện chỉ còn biết cúi đầu nịnh nọt vợ mình, lặp đi lặp lại một câu: “Vợ ơi, thật sự là cô ta dụ dỗ anh mà… em biết mà, anh không thể có con nữa rồi…”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Trần Nguyệt Như cũng lụi tắt, cô ta không còn mong đợi điều gì nữa.
Cô lao công đã ghi âm toàn bộ quá trình này, giúp tôi chứng kiến trọn vẹn cảnh Trần Nguyệt Như bị trừng phạt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận