Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÒI LẠI TIỀN MỪNG

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:58:48
6
Đứa con của Trần Nguyệt Như không giữ được, Ngô Kiện cũng dứt khoát cắt đứt liên lạc, tránh mặt cô ta.
Mấy lần cô ta muốn xông vào tòa nhà văn phòng đều bị bảo vệ đẩy ra, trở thành đối tượng giám sát đặc biệt của tòa nhà.
Tôi âm thầm trà trộn vào nhóm đặt cơm chung và nhóm giao đồ ăn của tòa nhà, vừa đăng hình vừa kể chuyện Trần Nguyệt Như không biết xấu hổ như thế nào, nhờ lời truyền miệng, sự việc của cô ta lan nhanh như lửa gặp gió.
Không công ty nào dám nhận Trần Nguyệt Như nữa. HR nào dám mời một người như cô ta về làm thư ký cho lãnh đạo chứ, chẳng khác gì tự chuốc lấy rắc rối.
Trần Nguyệt Như không còn cách nào sống ở thành phố lớn, cuối cùng phải đội tóc giả, quay về quê.
Chồng tôi đột nhiên nói với tôi, anh ấy nhờ bạn đại học điều tra ra tung tích của Ngô Kiện.
Nghe nói, Trần Nguyệt Như đổ hết mọi chuyện lên đầu Ngô Kiện, lấy tên thật tố cáo anh ta. Cô ta gửi đoạn video và tin nhắn khi hai người còn qua lại với nhau đến tổng bộ, tố cáo Ngô Kiện.
Tổng bộ lập tức xử lý Ngô Kiện, nhưng vì ba vợ anh ta là lãnh đạo cấp cao của tổng bộ nên anh ta chỉ bị điều ra công tác ở công ty nước ngoài.
“Tại sao đàn ông lại chỉ chịu trừng phạt nhẹ như vậy?” Tôi không phải thương hại Trần Nguyệt Như, chỉ là một bàn tay vỗ không kêu.
“Ngô Kiện đưa ra bằng chứng.”
“Bằng chứng gì?”
“Giấy chứng nhận triệt sản!”
Tôi ngơ ngác trong giây lát rồi lập tức hiểu ra: “Vậy nghĩa là đứa con của Trần Nguyệt Như căn bản không phải của Ngô Kiện?”
Chồng tôi còn nói thêm, Trần Nguyệt Như thực ra chưa từng kết hôn, có lẽ trước kia nói kết hôn rồi để mượn tiền cưới chỉ là cái cớ.
Chẳng trách suốt bao nhiêu năm, tôi chưa từng nghe cô ta nhắc gì đến chồng.
Trần Nguyệt Như tính toán kỹ lưỡng như vậy, lại không biết trong mắt Ngô Kiện, cô ta chỉ là món đồ chơi mà thôi. Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghiêm túc với cô ta.
Chồng tôi lắc đầu nói: “Ông trời có mắt. Ngô Kiện trên đường đến sân bay gặp tai nạn, chân ga mất kiểm soát đâm vào lan can, cả người lẫn xe lao xuống vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-l-i-ti-n-m-ng&chuong=6]

Chuyện đó còn lên cả tin tức.”
Tôi lập tức thấy lạnh cả người, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, trực giác mách bảo chuyện này không hề đơn giản chỉ là tai nạn.
Mẹ tôi bất ngờ gọi điện: “Vi Vi, con mau đến căn nhà cho thuê của nhà mình đi!”
Căn nhà đó chính là nơi nhà tôi từng mua lại từ ba mẹ của Trần Nguyệt Như nhiều năm trước.
Khi tôi và chồng đến nơi, đã thấy Trần Nguyệt Như đang bưng một lò lửa đứng trước cửa, đốt giấy.
“Trần Nguyệt Như, cô đang làm gì vậy?”
“Tôi cúng tế tổ tiên thì có sao? Ba mẹ tôi chết trong căn nhà này đấy. Một người bị chém đến chết, một người treo cổ tự tử, ngay trên xà ngang trong nhà. Lúc ấy sàn nhà đầy máu, cảnh tượng kinh hoàng không nỡ nhìn…”
Lời cô ta vừa dứt, người thuê nhà bên cạnh run rẩy không ngừng.
“Chủ nhà, sao các người có thể như vậy chứ? Lúc chúng tôi thuê căn nhà này, các người đâu có nói có chuyện như thế? Đây là lừa đảo! Trả nhà, bồi thường!”
Người thuê nhà lập tức yêu cầu mẹ tôi bồi thường.
Mẹ tôi cuống quýt giải thích: “Không có chuyện đó đâu, bác thề đấy, toàn là cô ta bịa đặt thôi.”
“Sao tôi lại bịa được? Tôi là chủ nhân trước kia của căn nhà này, tôi sao có thể lấy cái chết của cha mẹ mình ra để đùa giỡn?”
Có lẽ Trần Nguyệt Như là người hận ba mẹ mình nhất trên đời này, những kẻ bỏ mặc cô ta sống dở chết dở. Đối với cô ta, tung vài tin đồn còn nhẹ nhàng chán.
Dù mẹ tôi có nói thế nào, người thuê vẫn cương quyết đòi trả nhà ngay lập tức.
“Trần Nguyệt Như, cô thật quá đáng. Cô và Vi Vi quen biết bao nhiêu năm rồi, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Làm ra chuyện như vậy thì sao? Nếu không phải con gái bà ép tôi tới bước đường này, tôi sẽ ra nông nỗi này à? Đứa con trong bụng tôi không còn, người giàu cũng không cưới tôi, tổn thất này cô ta phải chịu trách nhiệm! Tại sao tôi phải thảm hại như thế, còn cô ta từ nhỏ được cưng chiều, được mọi người yêu thương? Nhà các người còn được hưởng lợi từ gia đình tôi. Căn nhà này rõ ràng là của chúng tôi! Chuyện tốt gì cũng đến lượt nhà các người!”
Trần Nguyệt Như trừng mắt nhìn từng người chúng tôi như thể chúng tôi đều mắc nợ cô ta.
“Năm đó nếu mẹ tôi không cứu cô, thì giờ cô đâu còn sống đứng đây mà nói những lời này! Căn nhà này khi chúng tôi mua lại còn trả giá cao hơn cả giá thị trường, lúc đó sao cô không đòi đền bù thiệt hại? Cô đi làm bao nhiêu năm, có từng nghĩ sẽ mua lại căn nhà này chưa? Giờ nhà tăng giá rồi, cô mới nhớ ra đây là nhà mình à?”
Tôi chất vấn Trần Nguyệt Như không biết xấu hổ đến mức nào.
Chỉ có thể nói, lòng tốt năm xưa của mẹ tôi cuối cùng cũng được báo đáp.
“Đứa con trong bụng cô vốn không phải của Ngô Kiện, vợ anh ta trước khi ra nước ngoài đã bắt anh ta đi triệt sản rồi! Cô tưởng ta ngốc à? Bọn nhà giàu còn phức tạp hơn cô tưởng nhiều! Lúc cô vừa có thai, anh ta đã để cô nghỉ việc, nhưng thật ra chưa bao giờ duyệt đơn xin nghỉ của cô. Chờ đủ thời gian, anh ta sẽ lấy lý do cô vắng mặt để sa thải cô. Cô cứ mơ mộng hão huyền đi! Đến lúc đó cô chết thế nào cũng không hay biết!”
Chồng tôi lạnh lùng nói ra sự thật.
Trần Nguyệt Như như bị đâm trúng chỗ đau, khóe miệng co giật: “Anh nói cái gì?”
Ngay sau đó, trong mắt cô ta hiện lên sự u ám lạnh lẽo, ánh mắt cụp xuống: “Nhưng giờ cũng không quan trọng nữa rồi. Những kẻ có lỗi với tôi… đều đã nhận lấy báo ứng.”

Bình Luận

0 Thảo luận