Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:18:46
Tạ Lan cúi mắt nhìn Diệp Yểu, trong mắt lộ ra vẻ không đành, ngẩng đầu khẽ gọi ta: “Công chúa, việc này là do nha hoàn tự ý làm, Diệp cô nương hoàn toàn không hay biết, cũng là vô tội, có thể tha cho nàng ấy một lần không?”

Tạ Lan có thể làm bạn đọc theo hầu hoàng huynh đến tận bây giờ, tuyệt không phải kẻ ngốc không biết suy xét.

Y dùng lý do này để cầu xin thay Diệp Yểu, chẳng qua là vì mềm lòng. Nhưng trong lòng y đã thay ta tha thứ cho hành động của Diệp Yểu rồi.

Ta nhìn thẳng vào Diệp Yểu, hỏi một câu: “Vì sao cô nương lại cho rằng lời Tạ Lan nói bản cung sẽ nghe theo?”

Diệp Yểu thoáng lúng túng, ánh mắt lướt qua những người xung quanh, như thể khó lòng mở lời trước bao người.

“Không sao, cứ nói thẳng là được.”

Sau khi ta nói, nàng mới hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói: “Tạ công tử cùng Công chúa lớn lên bên nhau, tình nghĩa khác hẳn người thường. Trong lòng Công chúa, tự nhiên cũng xem trọng Tạ công tử hơn kẻ khác.”

Tuy lời nói không rõ ràng nhưng đủ để người nghe đều hiểu ý.

Ta như bừng tỉnh, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Thì ra là như vậy, khó trách Diệp cô nương vì thế mà ăn ngủ không yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=10]

Cô nương cảm thấy bản cung là vật cản giữa cô nương và Tạ Lan, là rào chắn không nên có?”

Sắc mặt Tạ Lan thoáng trầm xuống, lặng lẽ rút tay khỏi tay nàng. Diệp Yểu quýnh lên, vội biện giải: “Không… Không phải ta có ý đó.”

Ta nghiêng đầu nhìn Tạ Lan, trong lòng đã chẳng còn gợn sóng, thậm chí còn dâng lên đôi phần chán ghét.

Ta mỉm cười: “Cô nương không cần lo nghĩ. Cứ thoải mái mà qua lại, chuyện ta và Tạ công tử từng là bạn chơi thuở nhỏ, thì đã sao? Người ta rồi cũng lớn, mỗi người tự có nơi quy túc, thành thân cưới gả là chuyện bình thường.”

Tạ Lan bất giác bước lên một bước, như muốn ngăn ta lại: “Công chúa…”

Đã quá muộn.

“Nhân dịp này, bản cung cũng có điều muốn tuyên bố cùng mọi người.”

Ta đưa tay về phía Giang Viễn Hạc. Hắn khẽ mở to mắt, thoáng ngơ ngác, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, môi khẽ cong lên: “Giang Tướng quân, chẳng phải ngươi từng nói muốn làm Phò mã của ta sao?”

Giang Viễn Hạc nắm lấy tay ta, không chút do dự nói: “Phải. Thần đã ngưỡng mộ Công chúa từ lâu, tâm ý xưa nay chưa từng thay đổi.”

Ánh mắt hắn quá đỗi nghiêm túc, khiến tim ta bất giác khựng lại một nhịp. Ta vội nghiêng đầu, tránh ánh mắt kia, xoay người đối diện mọi người, dõng dạc nói: “Giang Viễn Hạc, chính là Phò mã do bản cung đích thân lựa chọn.”

13

Thánh chỉ tứ hôn đã hạ đến phủ Giang gia.

Sau khi chịu phạt, Diệp Yểu được Diệp gia đón về, phụ hoàng thì giáng chức Diệp lão gia, đuổi khỏi Kinh, hồi triều không biết là năm tháng nào.

Nghe nói Tạ Lan đã đứng suốt một đêm trước cửa cung, vừa mở cửa đã xin cầu kiến.

Ta không để ý đến y, hoàng huynh đã hai lần truyền y vào cung nhưng đều không để y gặp được ta.

Từ khi Giang Viễn Hạc nhận thánh chỉ, số lễ vật hắn gửi tới Trường Lạc Điện càng thêm phong phú kỳ quặc.

Từ những binh khí lớn nặng tới mức ta phải gắng sức mới nâng được, cho đến áo giáp tơ vàng nhẹ như lông chim được làm riêng cho nữ tử.

Bánh trà phương xa, gia vị lạ chưa từng ngửi qua.

Đồ hắn gửi đến chất đầy kho mà người của hắn cũng thường xuyên xin cầu kiến.

Nghĩ tới sau này sẽ cùng hắn chung sống lâu dài mà bản thân hắn cũng không phải người bảo thủ, ta đã cùng hắn ra ngoài du ngoạn vài lần.

Hắn dẫn ta tới doanh trại, binh sĩ trong doanh kính nể hắn vô cùng, ta cũng tận mắt thấy hắn múa thương luyện kiếm, hào khí ngời ngời.

Một người như vậy mà làm Phò mã… Chính hắn không thấy tiếc nuối sao?

Sau khi dời khỏi doanh trại, hắn đưa ta đến Vọng Nguyệt Lâu, trong lúc đợi món ăn, ta thử thăm dò: “Nếu Giang Tướng quân làm Phò mã, e khó có dịp ra trận g/i/e/c địch, chỉ có thể quanh quẩn trong cung cùng ta sớm tối tương đối… Có tiếc nuối không?”

Không ngờ nụ cười trên mặt hắn lại càng lúc càng tươi: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Trên không trung, bình luận hiện lên liên tục

[Được ở bên tiểu Công chúa ngày đêm? Đời này lời nhất là hắn.]

[Không phải đâu, ta vẫn thấy Giang Viễn Hạc làm Phò mã thật đáng tiếc.]

[Tiểu Công chúa bị Tạ Lan dọa sợ rồi, giờ lại sợ Giang Viễn Hạc cũng ghét bỏ mình.]

[Không hẳn vậy, ta thấy Công chúa chỉ đang thử lòng thôi. Nếu là chân tâm thì sẽ có cách đối đãi của chân tâm, nếu là giả ý, cũng có cách để thu dọn giả ý.]

[Rời xa Tạ Lan, trí tuệ Công chúa tăng gấp bội. Xử lý Diệp Yểu dứt khoát như thế, ai còn dám gọi nàng là bánh bèo ngu ngốc?]

Bình luận che khuất tầm nhìn, ta khẽ day trán, chỉ nghe thấy Giang Viễn Hạc nói: “Công chúa ngàn vạn lần đừng đặt ta với Tạ công tử chung một chỗ. Ta không phải y, không giỏi do dự phân vân. Mục đích của ta, từ đầu đến cuối chỉ có một.”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận