Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:16:50
Ta mời họ ngồi chờ rồi dặn dò cung nữ quản sự:

“Đem hết những thứ Tạ công tử gửi đến trước đó, kê khai cho rõ.”

Hoàng huynh đang uống trà khẽ khựng lại, nhẹ nâng mày liếc nhìn Tạ Lan.

Tạ Lan đứng lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn ta: “Công chúa?”

Ta không quay đầu lại, sợ rằng chỉ cần chạm vào ánh mắt ấy, ta sẽ hối hận mất.

“Hôm nay ta xuất cung là để tìm ngươi.”

Việc ta có tình ý với Tạ Lan, người có mắt đều nhìn ra được, giấu cũng chẳng để làm gì.

“Thấy ngươi và vị cô nương kia tình ý sâu nặng, ta cũng không muốn dây dưa thêm nữa. Mấy món ngươi tặng ta, đêm nay hãy mang đi, vứt bỏ hay đốt sạch, tùy ngươi.”

Trong điện chỉ còn tiếng hoàng huynh thong thả uống trà.

Ta xoay người lại, không bỏ lỡ vẻ mặt sững sờ của y.

“Ngươi sẽ không phải làm Phò mã của ta. Cứ an tâm đi.”

Tạ Lan nhìn ta chăm chăm, chẳng hề nhẹ nhõm như ta tưởng, trái lại như thể bị ta t/ổ/n t/h/ư/ơ/n/g. Bàn tay bên người siết chặt thành nắm: “Ta và nàng ấy chỉ là bằng hữu. Công chúa không cần để ý đến nàng…”

Ta ngắt lời y: “Chiều nay ngươi còn nói nàng ta chỉ là người qua đường.”

Chỉ những ai có tật giật mình mới buột miệng nói dối như thế.

[Chao ôi, tiểu Công chúa thật dứt khoát, sau này còn tình tiết Tạ Lan và Diệp Yểu kiểu ‘hữu duyên vô phận’ nữa không đây?]

[Bao năm giao tình, tiểu Công chúa làm thế chẳng khác nào đoạn tuyệt. Thật sự cần thiết sao? Không thể làm bạn ư?]

[Đã có người trong lòng rồi, có nhất thiết cứ phải giữ một người bạn khác giới thân mật hả?]

[Tiểu Công chúa thẳng thắn như vậy, khiến người ta có chút xót xa thay nàng…]

Những lời ấy như từng đợt gió cuốn qua, làm mắt ta cay xè. Ta chớp mắt, nén lại cảm giác chua xót nơi hốc mắt: “Tạ Lan, sau này ta sẽ không tìm ngươi nữa.”

Tạ Lan cụp mắt xuống. Người trước giờ giỏi lời ăn tiếng nói, lúc này lại như kẻ câm. Hồi lâu sau, y mới khẽ khàng nói: “Công chúa… Người đang giận, đợi người nguôi giận rồi, ta sẽ giải thích với người.”

Y bước đi rất nhanh, như thể đang trốn tránh điều gì đó.

Tạ Lan đi rồi, hoàng huynh mân mê chén trà, nhìn ta nói: “Là nhất thời xúc động hay thật lòng đã quyết?”

Lòng ta trống rỗng, những ký ức xưa cũ giữa ta và Tạ Lan thi nhau lướt qua tâm trí.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=5]


Ta hít một hơi thật sâu: “Hoàng huynh, ta đã nghĩ kỹ rồi.”

Hoàng huynh khẽ thở dài, đứng dậy bước đến, xoa nhẹ đầu ta: “Tạ Lan cũng chẳng phải người ra gì, hôm nào hoàng huynh chọn cho muội mười bảy mười tám chàng trai tuấn tú.”

Ta bật cười trong nước mắt. Hoàng huynh cũng nở nụ cười, nhéo má ta: “An nhi trưởng thành rồi. Về nghỉ sớm một chút. Hai ngày nữa, cô mẫu mở tiệc thưởng hoa tại Lan Uyển, An nhi chăm sóc dung nhan cho tốt, nhất định sẽ là cô nương xinh đẹp nhất.”

7

Thưởng hoa yến...

Ta từng nghĩ rằng đó sẽ là lần đầu tiên sau khi đính thân với Tạ Lan, ta và y cùng xuất hiện trước mặt mọi người, danh chính ngôn thuận để khẳng định mối quan hệ giữa ta và y.

Giờ không cần nữa.

Ta sẽ nghe lời hoàng huynh, ăn ngon uống đủ, chuẩn bị cho Thưởng hoa yến rồi chọn lấy mười bảy mười tám nam nhân.

Trong cung, mọi đồ vật liên quan đến Tạ Lan đều đã được dọn sạch, cung nhân mang đến vật dụng mới thay thế từ khố phòng.

Ta cố ý không nghĩ đến y. Suốt một ngày, ta đọc xong hai quyển sách, chép nửa quyển thư pháp, nhận ra rằng những ngày không thích Tạ Lan cũng không quá khó sống.

Ta nghỉ ngơi hai hôm, không ra khỏi Trường Lạc Điện, cũng không gặp Tạ Lan, nhưng Giang Viễn Hạc thì khác, cung nhân cứ mang theo từng tốp từng tốp quà của hắn vào điện.

Ngọc trai, bảo kiếm, bàn cờ, còn có một con mèo mắt xanh.

Chẳng phải những thứ hắn cố ý tìm hiểu để hợp với sở thích của ta mà giống như bất cứ thứ gì hiếm lạ lọt vào tay hắn, hắn đều đem hết tới.

Ta cầm một viên cờ bạch ngọc, kẹp giữa hai ngón tay, đặt xuống bàn cờ. Hoàng huynh ngồi đối diện, khẽ cười hỏi: “Giang Viễn Hạc hình như rất để tâm tới muội.”

Ta gật đầu.

“An nhi, muội thấy hắn thế nào?”

Ta suy nghĩ một chút, chúng ta chỉ gặp nhau hai lần, ta không hiểu rõ Giang Viễn Hạc, lại còn bị những lời lạ kỳ kia làm rối tâm trí ta.

“Hắn… Rất khỏe.”

Hoàng huynh có vẻ bị sặc, che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn ta đầy kỳ quái.

Hiếm có dịp thấy hoàng huynh á khẩu.

Huynh ấy lắc đầu, cười khẽ: “Đúng là đồ đầu gỗ ngốc.”

Hoành huynh đặt quân màu đen xuống: “Những năm qua, Giang gia ở biên cương có uy vọng cực lớn. Phụ hoàng muốn nắm chắc bọn họ trong tay, bất kể Giang Viễn Hạc lần này là chân tình hay giả ý, cũng đều là biểu hiện tấm lòng trung thành của Giang gia dâng lên phụ hoàng.”

Ta ngẩn người: “Cho nên… Hoàng huynh cũng mong muội chọn Giang Viễn Hạc?”

Hoàng huynh ăn mất một quân cờ của ta: “Muội đã buông tay với Tạ Lan thì Giang Viễn Hạc là lựa chọn thích hợp nhất.”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận