Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHÔNG DỄ LÀM PHÒ MÃ CỦA TA

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:15:28
3

[Chẳng lẽ tiểu Công chúa nhận ra Tạ Lan không muốn làm Phò mã nên mới không chọn y?]

[Nhận ra hay không chẳng quan trọng, quan trọng là nàng có chịu buông tha cho Tạ Lan hay không thôi. Loại Công chúa như nàng, từ nhỏ muốn gì có nấy, tính tình được nuông chiều đến hư hỏng, làm sao chịu nổi việc người trong lòng không cần mình?]

[Đã biết rõ trong tim y có người khác mà vẫn cố gắng ép gả, thế chẳng phải hèn mọn sao? Đáng đời sau này bị Tạ Lan lạnh nhạt suốt kiếp.]

Những lời kia như rắn độc chui thẳng vào đầu ta, đầy rẫy ác ý và sự hả hê.

Nếu ta thật sự muốn ở bên Tạ Lan, vậy thì ta chính là kẻ tội lỗi không thể tha thứ.

Ta hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh cho ám vệ dẫn mình đến Lâm Thủy Đình.

Những lời nhảm nhí ấy, ta không tin.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=2]


Tạ Lan không muốn làm Phò mã, y đã có người trong lòng…

Ta nhất định phải nghe chính miệng y nói ra.

Chỉ cần y bảo không muốn cưới ta, ta sẽ không dây dưa thêm nửa bước.

Thế nhưng, dũng khí chất vấn còn chưa kịp gom đủ, đã tan rã khi ta trông thấy y đứng kề vai bên nhau với một nữ tử.

Nàng ta đưa tay, chấm chút mực lên chóp mũi y. Tạ Lan thoáng sững lại, sau đó khẽ bật cười bất lực, đuôi mắt cong cong, vành tai cũng đỏ ửng đến tận gốc.

Có những lời, không cần hỏi cũng đã rõ.

[Một đôi thật ngọt ngào.]

[Tạ Lan ở bên Diệp Yểu thoải mái hơn nhiều so với ở bên Công chúa. Ở cạnh Công chúa còn phải kiêng dè quyền lực hoàng thất, hai người vốn dĩ không bình đẳng.]

[Tạ Lan không phản đối việc bị chọn, cũng là vì không thể kháng cự trước áp lực hoàng quyền. Y đáng thương, không thể tự quyết định hôn sự của chính mình, trách sao không oán giận Công chúa cho được?]

Tạ Lan oán giận ta sao?

Giữa ngày hạ nắng chói chang, tay ta lại lạnh đến run rẩy.

Người trong đình dường như cảm nhận được ánh nhìn của ta.

Tạ Lan quay đầu thấy ta, nụ cười nơi khóe môi lập tức tắt lịm. Y đưa tay lau vệt mực ướt trên mũi rồi sải bước về phía ta, vạt áo khẽ bay trong gió hồ.

Y cúi người hành lễ: “Tham kiến Công chúa.”

“Nàng ta là ai?”

Tạ Lan hơi mím môi, dường như đang kiêng dè điều gì, nhẹ nhàng dịch người, che khuất tầm nhìn của ta.

“Chỉ là người qua đường.”

Ý đồ bảo vệ nàng ta rõ ràng đến mức không thể giả vờ không thấy.

Y xem ta như mãnh thú, sợ ta làm t/ổ/n t/h/ư/ơ/n/g nàng ta đến vậy sao?

Ta chưa từng biết, trong mắt Tạ Lan, ta lại là kẻ độc ác đáng sợ đến thế.

Trái tim ta như bị đ/â/m từng nhát từng nhát, ta siết chặt bàn tay rồi gồng người đứng thẳng, gắng gượng mỉm cười như không có gì xảy ra: “Vậy sao? Vậy đưa ta hồi cung, hôm nay ta không mang theo thị vệ…”

“Tranh của ta!”

Tiếng nữ tử hốt hoảng vọng lại từ trong đình, bức họa treo lên bị gió cuốn bay, rơi xuống hồ.

Nàng ta vội vươn người ra ngoài lan can để với lấy.

Sắc mặt Tạ Lan bỗng trắng bệch, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta, lao trở lại, ôm chầm lấy nàng ta vào lòng.

Trong ấn tượng của ta, Tạ Lan chưa từng có dáng vẻ luống cuống đến thế.

Ta lặng lẽ nhìn y nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng, mặt cô nương ấy đỏ bừng rồi từ từ lui ra khỏi vòng tay y.

Trong mắt họ chỉ còn mỗi nhau, chẳng chứa nổi người thứ ba.

Đúng như những lời kia nói nam tình nữ ý, phu thê tương hợp.

Tàn dư của hy vọng trong lòng ta, đến lúc này cũng đã tan như khói mây.

Ta thu ánh nhìn lại, xoay người rời đi.

“Công chúa!”

Tạ Lan gọi với theo một tiếng nhưng ta không quay đầu.

Y cũng không gọi thêm lần thứ hai.

Ta đã hiểu lựa chọn của y, cũng hiểu rõ lựa chọn của chính mình.

Những lời giữa trời kia quả thật chẳng sai, ta từ nhỏ đã được yêu chiều, muốn gì có nấy. Nhân gian đâu chỉ có mỗi Tạ Lan là nam tử tốt, sao ta phải tự hạ thấp bản thân, dây dưa không biết liêm sỉ?

Chỉ là ngực nghẹn đến phát đau.

Ta từng ngây thơ tưởng rằng là hai bên tương tư, hóa ra từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ta vọng tưởng.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận