Ta vội kéo nhẹ vạt áo Giang Viễn Hạc, tuyệt đối không thể để hoàng huynh biết ta đã uống r/u/o/u.
Hắn quả nhiên rất lanh trí, lập tức hiểu ý, bình tĩnh nói: “Thần tình cờ gặp Công chúa, thấy nàng đơn độc bên ngoài, e có điều bất trắc nên đưa Công chúa hồi cung.”
Ta ló đầu ra từ sau lưng hắn, ánh mắt chạm phải ánh nhìn nghiêm nghị của hoàng huynh.
“Còn không mau lại đây.”
Ta rụt rè bước ra, lề mề đi đến bên cạnh hoàng huynh. Huynh ấy nể mặt ta đang ở chỗ nhiều người, không trách phạt gì thêm.
Ta theo chân hoàng huynh đi được vài bước vào trong cung, chợt nhớ ra điều gì nên lập tức quay đầu lại.
Giang Viễn Hạc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn ta chăm chú. Hắn dường như không ngờ ta sẽ đột nhiên ngoái lại, đôi mắt thoáng dao động, sau đó khẽ cười với ta.
Ta khẽ khàng chạy trở lại, đưa khăn tay trả cho hắn.
Mặt mũi lem nhem nước mắt như vậy mà rời tửu lâu thì thật chẳng ra sao, cuối cùng ta vẫn mượn khăn tay của hắn mà lau.
Chiếc khăn ấy hoa văn mộc mạc nhưng chất vải thì lại mềm mại hiếm có.
Giang Viễn Hạc nhận lại khăn tay, bất ngờ cất tiếng: “Công chúa, thần còn có thể gặp lại Công chúa nữa không?”
6
Ánh mắt hắn nhìn ta thẳng thắn mà nóng rực, không chút che giấu.
Ta bị ánh nhìn ấy làm cho tâm trí rối loạn, đang định mở miệng đáp lời.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa tới gần, Tạ Lan phi ngựa tới, vừa xuống ngựa đã sải bước chạy đến, giọng nói mang theo nhịp thở đầy gấp gáp: “Công chúa.”
Y đứng lại, điều chỉnh hơi thở một chút, vừa nhìn thấy Giang Viễn Hạc, vẻ lo lắng nơi gương mặt y lập tức tan biến từng tấc một. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giọng điệu so với thường ngày càng thêm xa cách, lạnh nhạt: “Công chúa bình an hồi cung là tốt rồi.”
Ta chờ đợi bao lâu mà đến bây giờ y mới đến tìm ta ở cung lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=4]
Ta chỉ “ừm” một tiếng, đã không còn nhiệt tình như trước kia nữa.
Y dường như nhận ra điều gì, liếc nhìn Giang Viễn Hạc, thoáng lộ ra chút bối rối nhưng rất nhanh đã đè nén cảm xúc, chắp tay hướng về hắn rồi lạnh nhạt nói: “Đa tạ Giang Tướng quân đã đưa Công chúa về cung.”
Ta vô thức nhìn về phía Tạ Lan.
Giang Viễn Hạc cười như có như không, châm chọc đáp: “Tạ công tử khách sáo quá rồi, ta đưa Công chúa về cung đâu cần ngươi cảm ơn?”
Lời hắn thẳng thắn mà Tạ Lan dường như không nghe ra hàm ý mỉa mai, cụp mắt nói với ta: “Tối nay nhớ bảo cung nữ đốt loại hương ta mang đến trước kia, có thể giúp tĩnh tâm, an thần dễ ngủ.”
Ta không trả lời, trong lòng lại âm thầm nghĩ đồ Giang Viễn Hạc đưa tới đã chiếm quá nửa gian cung của ta rồi.
Trên không lại xuất hiện những hàng chữ hỗn loạn:
[Sao ta cứ thấy là lạ… Tạ Lan lúc biết người đưa Công chúa về là Giang Viễn Hạc, sao mặt y lập tức đen lại rồi?]
[Tạ Lan có tính chiếm hữu với Công chúa đúng không?]
[Đừng cứ làm ra mớ bòng bong nữa, vừa muốn vừa không chịu thì tức c/h/e/c người khác mất.]
[Cũng chưa hẳn là ‘vừa muốn vừa không chịu’ đâu nhỉ, dù sao Công chúa cũng là thanh mai trúc mã với Tạ Lan, quan tâm một chút cũng là điều dễ hiểu.]
Giang Viễn Hạc nghe thấy lời Tạ Lan, sắc mặt trầm xuống, đang định mở miệng, ta đã lên tiếng cắt ngang, quay sang hỏi y: “Tạ công tử, đêm nay ngươi có thể ở lại trong cung không?”
Tạ Lan hơi sững người, mím môi một thoáng, khóe môi khẽ nhếch lên rồi đáp: “Được.”
Y nhìn Giang Viễn Hạc rồi chậm rãi gật đầu: “Giang Tướng quân nên hồi phủ sớm đi, dọc đường cẩn trọng.”
Lồng ngực Giang Viễn Hạc phập phồng dữ dội, hắn không giỏi che giấu cảm xúc, vẻ mặt u ám, ánh mắt nhìn ta mang theo sự kiềm nén cùng thất vọng.
Ta nhìn hắn, nói: “Giang Tướng quân về trước đi, hôm khác gặp lại.”
Ánh sáng trong mắt hắn tắt lịm, khẽ gật đầu, giọng khàn khàn: “Vâng.”
Hoàng huynh không chờ nổi nữa, đi trước vào cung. Tạ Lan sóng vai bên ta, tâm tình dường như không tệ, kể cho ta nghe mấy chuyện gần đây y gặp phải.
Ta chỉ lặng lẽ bước đi trên con đường trong cung, coi lời y như gió thoảng bên tai.
Tâm trí ta sớm đã phiêu đãng nơi khác.
Chỉ cần nhìn thấy những món đồ Tạ Lan từng gửi tới chất đầy cung điện, ta lập tức nhớ tới y.
Năm tháng bồi đắp nên đoạn tình ý ấy, sao dễ dàng buông bỏ?
Không quyết đoán, chỉ là dùng dao cùn cứa vào lòng mình, đau âm ỉ, kéo dài không dứt.
Đêm nay… Ta sẽ trả lại hết thảy những thứ Tạ Lan đã từng gửi.
Tạ Lan nghỉ lại ở tẩm điện của hoàng huynh. Ta bảo hoàng huynh chưa cần vội quay về, đưa cả hắn đến Trường Lạc Điện một chuyến.
Có hoàng huynh làm chứng, cũng tránh được những rắc rối không cần thiết.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận